Có một giờ G khác vào năm 1974
....
Đến giờ này tôi vẫn ân hận, tiếc là không được
chết vì Hoàng Sa. Ngày 18.1.1974, hải quân Trung Quốc đổ bộ lên chiếm
đảo Hoàng Sa, phía Việt Nam Cộng hoà khi đó có một đại đội địa phương
quân chốt trên đảo Phú Lâm. Hai bên đánh nhau, cùng có thương vong về
con người nhưng quân số Trung Quốc đông quá, 51 lính địa phương quân của
ta bị bắt đưa về Trung Quốc. Việt Nam Cộng hoà lên tiếng phản đối việc
Trung Quốc dùng sức mạnh quân sự để chiếm đảo của Việt Nam một cách phi
pháp. Đây là sự kiện lớn, dư luận thế giới cũng phản đối việc đó.
Lúc này hải quân của Việt Nam Cộng hoà không thể đổ bộ chiếm lại đảo
được. Ngày 19.1.1974, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu điều năm phi đoàn F5,
bốn ở sân bay Biên Hoà, một ở sân bay Đà Nẵng, mỗi phi đoàn có 24 máy
bay và 120 phi công ra Đà Nẵng chuẩn bị đánh lấy lại Hoàng Sa. Mọi người
rất phấn khởi, tụi tôi đi ra với tư thế là đi lấy lại một phần lãnh thổ
đất nước. Sĩ quan cấp tá ở các phi đoàn 520 - Nguyễn Văn Dũng, 536 -
Đàm Thượng Vũ, 540 - Nguyễn Văn Thanh, 544 - Đặng Văn Quang, 538 -
Nguyễn Văn Giàu đều đã lên kế hoạch tác chiến kỹ lưỡng.
150 phi công thuộc sáu phi đoàn F5 của không lực Việt Nam Cộng hoà
khi đó đều ký tên chung vào một lá đơn tình nguyện "Xin được chết vì
Hoàng Sa".
Hàng ngày, máy bay RF5 có nhiệm vụ bay và chụp ảnh các toạ độ từ nhỏ
nhất ở Hoàng Sa, xem có thay đổi gì, tàu chiến Trung Quốc di chuyển ra
sao, bố trí các cụm phòng thủ thế nào... đưa về chiếu ra cho tất cả phi
công theo dõi. Tụi tôi đếm từng tàu một, thậm chí đếm được cả số ghi
trên tàu, chia bản đồ ra làm bốn, mỗi góc tư giao cho một phi đoàn, phi
đoàn thứ năm bay bảo vệ trên không. Họ có 43 tàu tất cả và quyết tâm của
tụi tôi là đánh chìm tất cả 43 tàu đó trong vài giờ.
Về không quân, vào thời điểm đó chúng tôi có nhiều lợi thế hơn Trung
Quốc. Bay từ Đà Nẵng ra Hoàng Sa bằng cự ly từ đảo Hải Nam ra. Ưu thế
của phi đội tụi tôi là máy bay bay ra, đánh nửa tiếng vẫn thừa dầu bay
về còn Trung Quốc chỉ có Mig 21, bay ra đến Hoàng Sa thì không đủ dầu
bay về. Khí thế phi công lúc đó hừng hực, mấy anh chỉ huy trưởng từ đại
tá trở xuống đòi đi đánh trước. Tất cả háo hức chờ đến giờ G là xuất
kích. Nhưng giờ G ấy đã không đến. Hạm đội 7 của Mỹ trên biển không cứu
các hạm đội của đồng minh Việt Nam Cộng hoà bị bắn chìm và bị thương
trên đảo. Dường như vì lợi ích của mình, các quốc gia lớn có quyền mặc
cả và thương lượng bất chấp sự toàn vẹn lãnh thổ của quốc gia khác.