Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tổng quát. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tổng quát. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016

Toshi Yoshihara: Trận hải chiến Hoàng Sa 1974.

Trận hải chiến Hoàng Sa 1974.


Toshi Yoshihara. Mùa Xuân 2016. Theo U.S. Naval War College
Trần H Sa lược dịch 
(Xin lưu ý, các dử liệu về trận hải chiến Hoàng sa 1974 được tác giả nêu lên trong bài viết này đều dựa chủ yếu vào các tài liệu Trung quốc; tài liệu của phía VNCH không có, ngoại trừ một vài bài viết của các sĩ quan hải quân VNCH tham dự trận đánh được trình bày bằng Anh ngữ. Như tác giả đã cảnh giác "Hãy cẩn thận về phẩm chất của các nguồn tài liệu và phương pháp đang được đề cập......Do đó, những gì theo sau đó không phải là một quan điểm trung lập". Cho nên, người dịch mạn phép được đánh dấu những nơi mà tài liệu TQ thiếu khách quan bằng dấu hỏi kèm mẫu tự, ví dụ (a?), và nêu ý kiến cá nhân trong phần ghi chú ở cuối bài; ngoài ra các ghi chú nguồn tài liệu được tác giả đánh dấu bằng các số thứ tự rải rác trong bài viết  xin theo dỏi trong bản gốc tiếng Anh ở link giới thiệu bên trên .)

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Biển Đông – Cuộc tranh giành quyền lực ở châu Á

Hải chiến Hoàng Sa trong sách 'South China Sea: the struggle for power in Asia'
Song Phan
17 Tháng 1 lúc 10:47 ·
Vào những ngày này cách đây 42 năm, hải quân miền Nam đã cố tìm cách chặn lại cuộc xâm của hải quân Tàu đối với các đảo ở cụm phía Tây quần đảo Hoàng Sa và dẫn đến trận hải chiến ngày 17/1/1974 với kết quả là Tàu nắm quyền toàn bộ quần đảo này cho tới nay. Xin trích lại phần nói về trận chiến này trong chương 3 cuốn 'Biển Đông: cuộc tranh giành quyền lực ở Châu Á' (South China Sea: the struggle for power in Asia) của Bill Hayton mà tôi đã giới thiệu (https://drive.google.com/…/0B_lidFOs3N1XQXlsbDVCYk5hc…/view…):
"....Hiện nay chúng ta biết rằng chiến dịch [Hoàng Sa – ND] đã được lên kế hoạch trong một thời gian trước đó. Lịch sử chính thức của Hải quân Trung Quốc xuất bản tại Bắc Kinh vào năm 1987 cho chúng ta biết rằng lệnh được đến từ nơi chóp bu nhất: nó đã được Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai đưa ra vào năm 1973. Người được họ giao trách nhiệm là Đặng Tiểu Bình, về sau là lãnh đạo ‘trên thực tế’ của đất nước này nhưng vào thời điểm đó, chỉ vừa mới được gọi về lại thủ đô sau 6 năm sống trong ô nhục chính trị. Việc chuẩn bị đã được giữ bí mật rất cao nhưng theo một tài liệu quân sự Mĩ giải mật sau này do Gerald Kosh viết đã cho chúng ta biết rằng quân đội Trung Quốc đã bắt đầu huấn luyện cho một loại chiến dịch nào đó vào khoảng tháng 9 năm 1973. Một nguồn của Tình báo Mĩ ở cảng Bắc Hải của Trung Quốc đã báo cáo về việc thắt chặt an ninh ở đây quanh thời gian này - mặc dù liên kết với những gì đã xảy ra về sau sẽ chỉ được thực hiện sau này. Từ giữa tháng 12 trở đi, mỗi ngày người ta đều thấy hàng trăm lính đặc nhiệm Trung Quốc rời cảng trên 6 tàu đánh cá và trở về vào mỗi tối. Điều này tiếp diễn trong khoảng 10 ngày. Họ đã sẵn sàng cho hành động vào đầu tháng 1.[22]
Khi người Việt chuẩn bị Tết, tin về nhiều tàu lạ xuất hiện quanh Quần đảo Hoàng Sa truyền tới Sài Gòn. Một tàu Hải quân Việt Nam được phái đi để tìm xem chuyện gì đang xảy ra. Ngày Thứ Hai, 14 tháng 1 những lo ngại của chỉ huy cao cấp đã được khẳng định. Hai tàu đánh cá của Trung Quốc bỏ neo cách đảo Hữu Nhật (Robert Island) 300 mét. Đột nhiên, hải quân phải tăng tốc, họ đã quen với việc yểm trợ các cuộc hành quân trên đất liền hoặc tuần tra các tuyến đường sông ở đồng bằng sông Cửu Long, bây giờ phải đối mặt với khả năng đánh nhau trên biển. Đồng thời các chỉ huy không thể loại trừ khả năng là hoạt động này của Trung Quốc chỉ dùng để phân tâm giúp lực lượng cộng sản thực hiện một bước đột phá trên đất liền.

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

So sánh Hoàng Sa 19/1/1974 và Trường Sa 14/3/1988

Cộng đồng mạng - Truyền thông Đăng ngày Thứ năm, 21 Tháng 1 2016 09:12

Việc coi những chiến sĩ hi sinh ở Trường Sa năm 1988 như những người “bị giết chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất liền là không được đánh trả” là một sự xúc phạm không thể dung thứ anh linh những người đã khuất.



Một bài viết trên trang mạng RFA mới đây của Tuấn Khanh - một nhạc sĩ đang sinh sống tại TP HCM - đã đăng hình ảnh tấm bia ghi hàng chữ "Nghĩa sĩ Hoàng Sa" (chụp trong buổi lễ đặt đá xây dựng Khu tưởng niệm “Nghĩa sĩ Hoàng Sa” tại huyện đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi ngày 17/1 vừa qua) cùng một đoạn nhận xét như sau:

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

Lượt sử những diễn biến ngoại giao theo wikileaks

Lật lại các điện tín mà Wikileaks đã lưu trữ và công bố trên trang của họ [1], mình có thể liệt kê các biến cố quan trọng theo tình tự thời gian:

1) Ngày 11 tháng Một năm 1974, Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH) bất thình lình tuyên bố Hoàng Sa là của họ. Ngày 16 tháng Một năm 1974, tàu Lý Thường Kiệt (HQ-16) ra Hoàng Sa để kiểm sát thì phát hiện có hai "tàu cá" của Trung Quốc ở đó. Chiều ngày 16 tháng Một năm 1974, Ngoại trưởng VNCH Vương Văn Bắc thay mặt chính phủ VNCH chính thức lên tiếng lên án thái độ phi pháp của nhà cầm quyền Cộng sản Trung Quốc về việc tuyên bố sai sự thật và việc xâm nhập lãnh thổ Việt Nam bất hợp pháp. Ngoại trưởng Bắc liệt kê những bằng chứng chủ quyền quần đảo Hoàng Sa của VNCH:

- Vua Gia Long năm 1802 đã hình thành quân đội kiểm soát quần đảo Hoàng Sa theo tài liệu của Đại Nam Nhất Thống Chí.
- Vua Minh Mạng năm 1834, trình điều Huế đã có bản đồ Hoàng Sa trong Hoàng Việt Địa Du.
- Thời Pháp thuộc đã có sắc luật 156/SC vào ngày 16 tháng Sáu năm 1932 ấn định Hoàng Sa thuộc quản lý hành chánh của tỉnh Thừa Thiên.
- Vua Bảo Đại một lần nữa ra quyết định Hoàng Sa thuộc quản lý hành chánh của Thừa Thiên vào 30 tháng Ba năm 1938.
- Toàn quyền Đông Dương một lần nữa xác định quyền quản lý Hoàng Sa thuộc chính phủ bảo hộ vào ngày 5 tháng Năm 1939.
- Dưới thời đệ nhất VNCH, sắc lệnh 174-NK vào năm 1961 quyết định quần đảo Hoàng Sa thuộc Định Hải, Hoà Vang, Quảng Nam thay vì Thừa Thiên.
- Dưới thời đệ nhị VNCH, sắc lệnh 079-BNV quyết định Định Hải sáp nhập với Hoà Long thuộc Hoà Vang.
- Phái đoàn Việt Nam tham dự hội nghị San Francisco năm 1951, đã tuyên bố quần đảo Hoàng Sa thuộc Việt Nam và không có bất cứ quốc gia nào trong 51 nước tham dự đã phản đối. [2]

"Đại Nam nhất thống toàn đồ” vẽ năm 1838 triều Minh Mạng, có thể hiện hai địa danh Hoàng Sa và Vạn Lý Trường Sa bằng chữ Hán. 
"Đại Nam nhất thống toàn đồ” vẽ năm 1838 triều Minh Mạng, có thể hiện hai địa danh Hoàng Sa và Vạn Lý Trường Sa bằng chữ Hán.

http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974SAIGON00752_b.html

2) Ngày 18 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng Vương Văn Bắc với vai trò thành viên dự khuyết của nước VNCH gởi thư đến chủ tịch LHQ Gonzalo J. Facio về thông tin đã được phát thanh vào chiều 16 tháng Một năm 1974 [3].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00175_b.html

3) Ngày 19 tháng Một năm 1974, hải quân VNCH và hải quân CHNDTH đụng độ tại Hoàng Sa. Báo Hoà Bình, một tờ báo độc lập của nam Việt Nam lên tiếng chỉ trích cộng sản Bắc Việt hoàn toàn im lặng trong khi họ rêu rao việc đấu tranh cho độc lập và trọn vẹn lãnh thổ [4].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974SAIGON00859_b.html


4) Ngày 20 tháng Một năm 1974, đại diện VNCH gởi thư cho chủ tịch LHQ thỉnh cầu triệu tập cuộc họp khẩn cấp để giàn xử việc CHNDTH cưỡng chiếm Hoàng Sa bằng vũ lực và phía VNCH hiểu được tình trạng có thể thiếu sự ủng hộ của các thành viên của hội đồng bảo an LHQ [5] và bức thư này đã được ký nhận [6].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00188_b.html
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE012722_b.html

5) Ngày 21 tháng Một năm 1974, chính phủ Hoa Kỳ ghi nhận việc phía VNCH đã kêu gọi hội đồng bảo an LHQ triệu tập cuộc họp khẩn cấp [7].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE012732_b.html

6) Ngày 21 tháng Một năm 1974, hội đồng bảo an LHQ cho biết đã gặp phía VNCH và đại diện VNCH nhận thấy sẽ có những khó khăn để tìm 9 phiếu ủng hộ từ hội đồng bảo an LHQ nhưng phía VNCH cho biết họ sẽ làm việc với phía Anh, Pháp, Indonesia và Úc cũng trong ngày [8].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00190_b.html

7) Ngày 21 tháng Một năm 1974, hội đồng bảo an LHQ cũng đã chuyển thư thỉnh cầu của phía VNCH đến tổng thư ký LHQ Kurt Waldheim [9].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00192_b.html

8) Ngày 21 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an LHQ, Facio đã gặp gỡ phía VNCH và VNCH cho biết họ xác nhận cần tiến hành cuộc họp khẩn cấp với hội đồng bảo an LHQ và cần 3 ngày để sắp xếp nhân sự có mặt ở New York. Facio cũng cho biết chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, ông bắt đầu làm việc với từng đại diện của hội đồng bảo an LHQ, bắt đầu với Trung Quốc và sẽ cho phía VNCH biết tình hình vào sáng 22 tháng Một năm 1974 [10].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00194_b.html

9) Chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an LHQ, Facio đã gặp gỡ phía CHNDTH và cho biết phía CHNDTH rất giận dữ và họ xác định chuyện Hoàng Sa là chuyện nội bộ của Trung Quốc và việc ông chủ tịch làm việc với các thành viên hội đồng bảo an LHQ để đưa đến cuộc họp khẩn này có thể dẫn đến việc xâm phạm chủ quyền quốc gia Trung Quốc. [11]
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00203_b.html

10) Cũng trong chiều ngày 21 tháng Một năm 1974, theo Kissinger, đại sứ Phương (của VNCH) đã gọi cho Hummel [12] và Stearns [13]. Phương cho biết dù nhận thấy những điểm bất lợi của vụ họp khẩn này của hội đồng bảo an LHQ nhưng VNCH không có chọn lựa nào khác trong tình thế này. Hummel và Stearns cho biết họ e ngại rằng phía Trung Quốc sẽ đưa ra một phiên bản khác và lật ngược thành chuyện VNCH đã khiêu khích và xâm chiếm và sự vụ sẽ trở nên rắc rối và bất lợi cho phía VNCH. Họ cũng cho biết, trong tình trạng này, sự từ chối khiếu nại của VNCH sẽ có hại cho VNCH [14].
[12] Hummel, Arthur William, Jr. trợ lý Đông Á - Thái Bình Dương sự vụ của Hoa Kỳ.

[13] Stearns, Monteagle, phó trợ lý Đông Á - Thái Bình Dương sự vụ của Hoa Kỳ.

[14] http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE013405_b.html

11) Cũng trong ngày 21 tháng Một năm 1974, Kissinger đánh giá tình thế bất lợi của VNCH do thành viên của hội đồng bảo an LHQ có những thay đổi: Iraq thay Ấn Độ, Mauritania thay Sudan, Byelorussia thay Nam Tư và hai thành viên mới là Costa Rica và Cameroon vốn chưa có quan hệ tốt với VNCH. VNCH cần 9 phiếu thuận (trong 15 phiếu) trong tình trạng gấp rút này e rất khó thành [15].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE013407_b.html

12) Ngày 22 tháng Một năm 1974, Phillipines cho biết quan điểm của họ về vụ Hoàng Sa là "thái độ xâm lấn của Trung Quốc là kết quả của việc Mỹ rút khỏi miền Nam Việt Nam". Sự vụ này cho thấy Philippines nên tiếp tục duy trì căn cứ của Hoa Kỳ tại Phillipines. Phillipines cũng nhận định sự vụ này nhắm vào phía VNCH khiến Hà Nội ắt đã vỗ tay tán thưởng. Tuy nhiên, Hà Nội có lẽ cũng đã nhận ra rằng sự mất mát Hoàng Sa là sự mất mác không thể lấy lại được [16].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974MANILA00775_b.html

13) Ngày 22 tháng Một năm 1974, Mã Lai yêu cầu cho biết thêm chi tiết về sự vụ và nghi ngờ rằng đây là một trong những bước đầu tiên Trung Quốc kiểm soát tất cả các đảo trong khu vực mà họ đã công bố chủ quyền [17].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974KUALA00310_b.html

14) Ngày 22 tháng Một năm 1974, Liên Xô cho biết nhận định của họ về sự vụ cần được giải quyết giữa các phía liên can (VNCH, CHNDTH và Phillpines). Theo Liên Xô, bắc Việt (VNDCCH) chưa bao giờ xác nhận chủ quyền của họ ở quần đảo Hoàng Sa. Theo Trifonov, sự vụ này diễn ra do VNCH muốn hợp tác với Mỹ để khai thác dầu hoả [18].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974MOSCOW01036_b.html

15) Ngày 22 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an LHQ, Facio liên lạc với phía VNCH và đánh giá tình hình. Ông cho rằng VNCH đang nằm trong thế bất lợi để có thể có đủ phiếu thuận. Theo thẩm định của ông,

Phiếu thuận: Úc, Áo, Anh, Mỹ và Costa Rica
Phiếu chống: Beylorussia, Trung Quốc, Indonesia, Iraq và Liên Xô
Phiếu trắng: Careroon, Pháp, Kenya, Maritania và Peru [19].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00219_b.html

16) Ngày 23 tháng Một năm 1974, phía Indonesia xác nhận quan điểm của họ là Hoàng Sa thuộc Trung Quốc theo hội nghị San Francisco 1951. Tuy nhiên, đại diện Indonesia từ dối xác định vị thế của họ trước cuộc họp của hội đồng bảo an LHQ [20].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974JAKART00961_b.html

17) Ngày 23 tháng Một năm 1974, đại sứ Martin cho biết vì thiếu mối quan hệ ngoại giữa VNCH và Peru cho nên Peru sẽ chọn phiếu trắng trong cuộc họp của hội đồng bảo an LHQ [21].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974SAIGON01039_b.html

18) Ngày 23 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng VNCH Vương Văn Bắc kêu gọi SEATO áp dụng điều khoản 4 của hiệp định Manila và kêu gọi các quốc gia trong hiệp hội SEATO có những động thái cần thiết [22].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974BANGKO01283_b.html

19) Ngày 23 tháng Một năm 1974, theo Kissinger thì chính phủ Hoa Kỳ đã nhận được tuyên bố phía Indonesia cho rằng Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Trung Quốc và được quốc tế công nhận [23].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE014788_b.html

20) Ngày 23 tháng Một năm 1974, chủ tịch hội đồng bảo an LHQ đã xác nhận phổ biến bức thư của đại sứ VNCH Nguyễn Hữu Chi, đại diện VNCH như thành viên dự khuyết của hội đồng bảo an LHQ trình bày sự vụ Hoàng Sa [24].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974USUNN00233_b.html

21) Ngày 23 tháng Một năm 1974, Kissinger chuyển gởi thông tin đến phía VNCH về việc Costa Rica xác định ủng hộ VNCH. Tuy nhiên tình thế vẫn rất bất lợi cho phía VNCH vì chỉ có 5 phiếu thuận, 5 phiếu trắng và 5 phiếu chống [25].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE015338_b.html

22) Ngày 24 tháng Một năm 1974, Kissinger cho biết phản ứng của SEATO với sự vụ VNCH kêu gọi ngày 23 tháng Một năm 1974 là "tiêu cực" (negative) và Hoa Kỳ rất ngờ vực khả năng của SEATO [26].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974STATE015405_b.html

23) Ngày 25 tháng Một năm 1974, ngoại trưởng VNCH Vương Văn Bắc gởi thông điệp qua đại sứ thường trực Nguyễn Hữu Chi về việc phía VNCH rút thỉnh cầu kêu gọi cuộc họp khẩn cấp dựa theo quyết định của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu nhưng mong mỏi hội đồng bảo an LHQ ghi nhận trường hợp này và xử lý sao cho thích hợp [27].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974SAIGON01040_b.html

24) Ngày 25 tháng Một năm 1974, chính phủ Pháp xác nhận việc Pháp dự định bỏ phiếu trắng là không đúng sự thật. Tuy nhiên, đại diện chính phủ Pháp cho rằng sự vụ rất phức tạp và ngay lúc này họ không thể chọn ủng hộ bên nào. Pháp muốn biết quan điểm cụ thể của Hoa Kỳ như thế nào [28].
http://search.wikileaks.org/plusd/cables/1974PARIS02298_b.html
---------------------------------------

Nhận định cá nhân:

- Sự việc xảy ra nhằm lúc có những điểm bất lợi cho VNCH vì hội đồng bảo an LHQ vừa thay đổi thành viên thường trực. Trong đó, Iraq thay Ấn Độ, Mauritania thay Sudan, Byelorussia thay Nam Tư và hai thành viên mới là Costa Rica và Cameroon vốn chưa có quan hệ mật thiết với VNCH. Byelorussia thuộc USSR thì việc ủng hộ VNCH là việc không thể.

- Chính phủ VNCH đã cố gắng hết sức để vận động cả hội đồng bảo an LHQ lẫn tổ chức SEATO nhưng SEATO không mang lại kết quả nào tích cực.

- Liên Xô dù đang va chạm với Trung Quốc nhưng không muốn ủng hộ VNCH và cũng không muốn ra mặt đối chọi với Trung Quốc trong việc ra phiếu thuận cho VNCH.

- Indonesia và China bắt đầu quan hệ ngoại giao từ năm 1950 nhưng bị ngưng vào năm 1967 vì biến cố Gestok năm 1965 tại Indonesia. Tuy nhiên, Indonesia luôn luôn xác định Hoàng Sa là của Trung Quốc và cho đến phút chót, vị trí bỏ phiếu chống VNCH của Indonesia vẫn không thay đổi mặc dù theo dư luận chung của quốc tế, quần đảo Hoàng Sa thời điểm này vẫn thuộc dạng "dispute" (tranh chấp). Indonesia đã tạo thêm bất lợi cho VNCH.

- Pháp có thái độ mập mờ về việc ủng hộ VNCH với chủ quyền của quần đảo Hoàng Sa mặc dù trong thời Pháp thuộc, Pháp đã nhiều lần xác định cơ quan hành chánh cho Hoàng Sa. Sự quyết định chậm trễ và mập mờ của Pháp đã góp phần vào việc VNCH phải huỷ bỏ cuộc họp khẩn cấp về sự vụ Hoàng Sa.

- Nếu Ấn Độ và Sudan vẫn còn là thành viên thường trực của hội đồng bảo an LHQ và Indonesia và Pháp có động thái tích cực và chính xác hơn thì có lẽ VNCH đã có thể chiếm 9 phiếu thuận trên 15 phiếu và sự vụ đã được khép lại.

- Hội đồng bảo an LHQ và phía Hoa Kỳ đã làm việc rốt ráo và có những đóng góp ý kiến có giá trị vì nếu VNCH không nắm tình hình mà lao vào cuộc biểu quyết và bị phủ quyết thì sự vụ sẽ vĩnh viễn khép lại và Việt Nam sẽ vĩnh viễn mất Hoàng Sa.

- Phía VNCH và tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã quyết định rút đơn thỉnh cầu và đó là một quyết định đúng đắn vì nếu VNCH bị phủ quyết thì sự vụ sẽ vĩnh viễn khép lại và Việt Nam sẽ vĩnh viễn mất Hoàng Sa.

- Sau 1975, chính phủ VNDCCH chưa bao giờ đưa sự vụ Hoàng Sa ra LHQ. Cho đến ngày nay, Hoàng Sa đã trở thành căn cứ và thuộc đơn vị hành chánh "Tam Sa" nhưng chính phủ CHXHCNVN chưa bao bao giờ có bất cứ động thái rốt ráo và quyết liệt nào cả.

Theo: FB Hoàng NGọc Diêu


Bàn cờ Hoàng Sa 1974 - 39 năm nhìn lại.
16 Tháng 1 2013 lúc 21:05
Ai đánh cờ và ai là con cờ?

Hoa Kỳ:

Trong tài liệu "US World and News", số ngày 25 tháng 3 năm 1974 có một cuộc phỏng vấn Đô đốc Noel Gayler, người nắm tư lệnh quân đội Hoa Kỳ từ Thái Bình Dương đến Ấn Độ Dương, từ Alaska đến Antartica. Ông ta đưa một số điểm trọng yếu về vai trò của Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương trong bài phỏng vấn dài năm trang và những điểm trọng yếu ấy là những quan tâm chẳng phải Việt Nam, chẳng phải Trung Quốc mà chính là Liên Xô.

Khi được hỏi:
"Sức mạnh của sự hiện diện của quân đội Hoa Kỳ ở Thái Bình Dương và ở Ấn Độ Dương hiện giờ như thế nào khi yếu tố Việt Nam đã xong?"

Đô đốc Noel Gayler đáp:
"Tôi chính là một trong những người tin rằng Thái Bình Dương là khu vực của tương lai. Đó là nơi cường độ thay đổi xảy ra mạnh mẽ nhất."

và ông tiếp tục:
"..... đó là nơi ảnh hưởng của quân đội Nga rất nặng nề. Người Nga đã hai lần chính thức đề nghị sắp xếp khu vực này dưới trướng của họ. Họ không chiếm được quá nhiều hỗ trợ chính trị. Nhưng sẽ gay go nếu như Nga được xem là lực lượng quân sự bao trùm ở vùng này, tình hình chính trị sẽ thay đổi lớn lao." [1]

Đô đốc Gayler còn công khai quan ngại về sự phát triển toàn diện của quân đội Liên Xô về bộ binh, không quân, hải quân và cả vũ khí nguyên tử [2].

Khi đề cập đến Paracel (Hoàng Sa):
Q: Áng chừng chúng ta có bị lôi vào chiến trận do chính những thoả hiệp của chúng ta không?

Ông ta cho biết:
A: Chắc chắn chúng ta rút tay ra khỏi trận Paracel, và điều này đã được thông báo trước. [3] 

Ông trả lời tiếp:
"Dầu hoả là trọng tâm của vấn đề. Chẳng ai quan tâm đến mấy hòn đảo ấy trong quá khứ bởi vì họ chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có giá trị. Thế rồi mọi người để ý rằng chúng toạ lạc trên một vị trí địa lý lý thú ở vùng nước cạn, và dưới những dự luật quốc tế, chủ quyền chạy hàng nhiều dặm ra từ các mảnh đất nhỏ bé ấy. Vài hòn đảo đã được đến bốn quốc gia tranh giành hàng mấy trăm năm. Và mỗi quốc gia đều có thể tạo một câu chuyện thuyết phục để" hình thành chủ quyền. Tôi nghĩ điều quan trọng đối với U.S. là làm mọi thứ có thể để khuyến khích những giải pháp hoà bình." [4]

Điều này cho thấy quan điểm chính thức của Hoa Kỳ về Paracel - Hoàng Sa ở thời điểm ấy đã quá rõ. Họ không quan tâm đến Hoàng Sa, họ cũng chẳng muốn bị níu kéo vào cuộc chiến sau khi tìm mọi cách để rút ra khỏi Việt Nam mặc dù năm 1973, chính quyền Sài Gòn đã chính thức ký giao kèo với 5 hãng xăng dầu hàng đầu của Mỹ, Anh Nhật và Canada để thăm dò và khai thác dầu khí ở khu vực Hoàng Sa và Trường Sa. Cần nhắc lại, trong những cuộc tranh biện giữa Kennedy và Nixon trong cuộc tranh cử năm 1960, hai ông đã tranh luận nảy lửa về trường hợp hai đảo Quemoy-Matsu ở Đông Nam Á, giữa Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa và Đài Loan Trung Hoa Dân Quốc. Trong những cuộc tranh biện này, dù khác biệt quan điểm trong việc liên can đến những tranh chấp lãnh thổ ở Đông Nam Á, hai ông cùng lặp đi lặp lại quan điểm "chống cộng sản, an ninh quốc gia và bảo vệ Hoa Kỳ" nhưng hoàn toàn trái ngược ý kiến về việc Hoa Kỳ có nên tham chiến chỉ vì hai hòn đảo bé nhỏ ở Đông Nam Á. Những cuộc tranh biện ấy rốt cuộc đi đến chỗ: Hoa Kỳ không nên liên can đến những tranh chấp như thế. Điều này một lần nữa đã khẳng định thái độ của Hoa Kỳ trong vụ đụng độ giữa Trung Cộng và Việt Nam Cộng Hoà năm 1974. [5]

Trước khi cuộc phỏng vấn với Đô đốc Gayler xảy ra, ngày 23 tháng Một năm 1974, tờ Philadelphia Inquirer có đăng một bài với tựa đề "The U.S. must not stray into a new trap in Vietnam". Bài báo này xuất hiện ngay sau khi bộ trưởng quốc phòng Mỹ, ông James R. Schlesinger ra hiệu rằng chính phủ Nixon có thể sẽ hỗ trợ không lực trực tiếp nếu Việt Nam Cộng Hoà bị lâm vào thế bị đe doạ quân sự trầm trọng. [6] Tuy vậy, trước đó một ngày, 22 tháng Một năm 1974, tờ The Irish Times có đăng một bài với tựa đề "Saigon protests to U.N. over Chinese violations" về sự vụ Hoàng Sa, trong đó có đoạn cho biết chính phủ Việt Nam Cộng Hoà đã hai lần yêu cầu hạm đội 7 giúp đỡ tìm kiếm các hải quân bị mất tích và một số máy bay trinh thám của Hoa Kỳ đã rà trên khu vực các hòn đảo Hoàng Sa theo yêu của của VNCH. [7] Có lẽ đây là những phản ứng cấp thời từ phía Hoa Kỳ nhằm giúp đỡ đồng minh trong giới hạn rất nhỏ và chẳng phải là một hành động mang tính chính sách hoặc chiến lược lâu dài. Ngay cả trong cuộc họp báo ngắn ngủi ngày 26 tháng Một năm 1974, Henry Kissinger chỉ dừng lại ở mức độ lên án Trung Quốc dùng vũ lực để giàn xếp vấn đề lãnh thổ [8].

Đối với Hoa Kỳ, từ sau khi có những xung đột giữa Liên Xô và Trung Quốc ở cấp độ tư tưởng và hiện tượng này càng lúc càng rõ, Trung Quốc không còn là công cụ để Liên Xô mở rộng chủ nghĩa cộng sản (như thời Mao còn gọi Stalin là "lãnh đạo duy nhất của đảng ta") cho nên không còn là đối tượng cần tách rời và kiểm soát [9]. Hoa Kỳ chỉ chú trọng những con cờ chủ và có thể tạo bất lợi đến quyền lợi của Hoa Kỳ. Sau thời điểm Nixon gặp gỡ Mao ở Trung Quốc, chính sách của Hoa Kỳ đối với Trung Quốc càng rõ hơn: hai bên cùng có lợi và đừng tạo ra những gì bất lợi cho nhau, một thứ "bilateral agreement".  Rõ ràng đối với Hoa Kỳ thì việc Liên Xô nắm giữ Đông Nam Á và khu vực biển Đông là việc không nên xảy ra. Điều này dễ hiểu bởi vì Liên Xô thời ấy hùng mạnh hơn Trung Quốc rất xa, Liên Xô lại là đầu tàu của khối cộng sản và bởi thế, Liên Xô là mối đe doạ và quan tâm cao nhất. Điều có thể thấy rõ, Hoa Kỳ thà để Trung Quốc sắm vai "ông kẹ" Á Châu, không đụng chạm mấy đến quyền lợi và quyền lực của Hoa Kỳ và là lực lượng đối trọng với Liên Xô còn hơn là Hoa Kỳ phải đối chọi với cả hai.


Trung Cộng:

Xuyên qua bài viết mang tựa đề "The Japan-China-USSR Triangle" [10], Sheldon W. Simon phân tích những điểm xoay quanh bàn cờ chính trị, kinh tế và quân sự giữa Nhật, Trung Quốc và Liên Xô với sức mạnh và sự ảnh hưởng của Hoa Kỳ trong cuộc chơi trong thời điểm những năm đầu của thập niên 70. Điểm quan trọng ở góc độ chính trị và quân sự nằm ở chỗ Liên Xô gia tăng quân sự ở khu vực biên giới Xô-Trung và sự hiện diện của hải quân Liên Xô trên cả Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương. Trước đó, Trung Quốc còn phải lo đối diện với chiến tranh biên giới với Liên Xô (từ 1964 đến 1969) quanh vấn đề thử nghiệm nguyên tử. Từ 1970, sự vụ tạm yên nên Trung Quốc gia tăng việc "biểu hiện sức mạnh", đặt biệt trong vùng biển Đông để hình thành cho mình cái gọi là "vị thế chính trị".

Tác giả Jay H. Long viết một bài tiêu đề "Paracel Incidents: Implicationsfor ChinesePolicy" [11] phân tích chi tiết về động thái của Trung Quốc trong việc vội vã sử dụng biện pháp quân sự trên biển Đông để mở rộng sự ảnh hưởng của mình ở Châu Á và tạo sự cản trở đến Hoa Kỳ và Liên Xô trên các tuyến hải hành giữa Thái BÌnh Dương và Ấn Độ Dương. Đây là một nước cờ "kịp thời" của Trung Quốc vừa đánh vào trọng tâm dầu khí (có thể có) ở Paracels và Spratlys vừa thiết lập nền tảng của sự ảnh hưởng và mở rộng của Trung Quốc. Điều này được xác nhận sau này, khi Đô đốc Trung Quốc, Zhang Liangzhong phát biểu rằng thiếu sức mạnh trên biển, Trung Quốc không thể thực hiện những ý định quân sự và ngoại giao [12]. Trước thời điểm tháng Một năm 1974, thế giới hoàn toàn không hề biết sự tồn tại của PLAN (People's Liberation Army Navy - Hải Quân Quân Đội Giải Phóng Nhân Dân) mà chỉ biết đến PLA (People's Liberation Army). Bởi thế, động thái quân sự ở Hoàng Sa 1974 chính là bước đầu để vượt qua cái gọi là "thiếu sức mạnh". Có lẽ ý định này quá rõ cho nên sau trận chiến Hoàng Sa 1974, Việt Nam Cộng Hoà gia tăng phòng thủ ở Spratlys (Trường Sa) mặc dù lúc ấy trong tình trạng chống đỡ với lực lượng mặt trận giải phóng miền Nam và quân đội Bắc Việt.

Cho đến cuối 1973, Trung Quốc đã nắm rõ tình hình Hoa Kỳ chắc chắn sẽ không còn can dự đến Việt Nam và sự hỗ trợ của Hoa Kỳ đến VNCH chỉ là những hỗ trợ mang tính tạm thời: điều này có nghĩa Bắc Việt sẽ thắng với Liên Xô và Trung Quốc hậu thuẫn sau lưng. Song song vào đó, xu hướng Cộng Sản Việt Nam ngả về phía Liên Xô càng ngày càng rõ trong giai đoạn sau 1974: điều này có nghĩa khả năng Liên Xô sẽ hiện diện trên vùng biển đảo Việt Nam trong tương lai gần chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Bởi vậy, việc chiếm giữ Hoàng Sa ngay thời điểm 1974 là hành động kịp thời để xác định vị trí của Trung Quốc trên biển Đông [13].

Trong suốt cuộc chiến Việt Nam, cả Trung Quốc lẫn Liên Xô đều dùng việc viện trợ cho Việt Nam để "đấu" với nhau. Trung Quốc thấy rõ dù gì Liên Xô vẫn xa xôi và cách trở với Việt Nam và dù gì, Trung Quốc vẫn ở vị thế "láng giềng môi hở, răng lạnh". Việc đánh chiếm Hoàng Sa nếu xét xuyên suốt các động thái của Trung Quốc trước đó, điển hình không dự hội nghị San Francisco 1951, liên tục "khẳng định" chủ quyền của Paracel và Spratlys từ thời Hán mà không cần đưa ra bất cứ một bằng chứng lịch sử nào [14]...v...v...  nhưng Bắc Việt vẫn không hề tỏ thái độ một cách cụ thể và rõ ràng thì đó là một phần của sự tính toán rất kỹ và rất lâu của Trung Quốc trên bàn cờ này rồi.


Liên Xô:

Nhắc lại ở San Francisco Treaty 1951, Liên Xô đã từng ra mặt phản đối những thoả thuận về biển đảo ở Đông Nam Á là bất lợi cho Trung Quốc [15], đó là thời còn Stalin, thời Mao chính thức giương cờ cộng sản và gọi Stalin là "lãnh tụ duy nhất của đảng ta". Đó còn là thời những khác biệt về chính sách, những xung đột về biên giới và ý thức hệ chưa lộ rõ. Tuy nhiên, những khác biệt dẫn đến rạn nứt giữa Liên Xô và Trung Quốc càng về sau càng trầm trọng và bởi thế, quan hệ Liên Xô - Trung Quốc không còn là quan hệ "hữu nghị bền vững" nữa mà trở thành đối thủ từ suốt thập niên 60 cho đến ngay thời điểm 1974 và sau đó. Trên căn bản này, Liên Xô tất nhiên đã không những không kèn trống ca ngợi hành động Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa mà trái lại, Liên Xô đã lên tiếng phản đối Trung Quốc sử dụng vũ lực sai quấy. Đây là động thái dễ hiểu, nhất là ngay thời gian gần đó Bắc Kinh đã trục xuất các nhân viên toà đại sứ Liên Xô với lý do "gián điệp" [16]. Thật ra ở thời điểm nửa đầu 1974, theo nhiều sử gia nhận định thì sự vụ Paracel Hoàng Sa mà Trung Quốc gây ra là 1 trong 3 lý do chính kéo mối quan hệ giữa Liên Xô và Trung Quốc đến điểm thấp nhất.

Vào lúc này, cuộc chiến tranh lạnh giữa Hoa Kỳ và Liên Xô và khối cộng sản vẫn tiếp diễn nhưng Trung Quốc đã nắm được sợi dây "ngoại giao song phương" với Hoa Kỳ, điều mà Liên Xô và chính quyền Hà Nội gọi là "phản bội để cấu kết với bọn đế quốc". Thực tế, Trung Quốc chưa phải là đồng minh và chưa bao giờ là đồng minh của Hoa Kỳ mà chỉ dừng lại ở một số các thoả thuận song phương. Hành động ngồi xuống và thoả thuận với Mỹ là hành động cụ thể nhất chứng minh sự tách rời của Trung Quốc khỏi khối cộng sản "chính thống", khỏi trướng lãnh đạo của Moscow. Đối với Liên Xô, hành động ấy được xem là "phản bội" qua góc nhìn "trung kiên cộng sản" quả là không ngoa. Ngay sau sự kiện Hoàng Sa 1974, Liên Xô gia tăng hơn một triệu binh lính sát biên giới Liên Xô - Trung Quốc với vô số xe tăng T54 và cả những vũ khí nguyên tử, đồng thời Liên Xô cho hiện diện ở khu vực Thái Bình Dương đến 70 chiến thuyền và 70 tàu ngầm. [17]

Đối với Liên Xô, vấn đề không phải là Hoàng Sa hay bất cứ lợi lộc nào từ Hoàng Sa mà vấn đề nằm ở chỗ phản ứng với "thằng em" Trung Quốc đi đến chỗ bất tuân một cách công khai và mạnh mẽ. Tất nhiên, những hành động như vậy của Trung Quốc dẫn đến hàng loạt những thay đổi về chính trị giữa Trung Quốc, Liên Xô và Việt Nam trong suốt hậu bán thập niên 70' và sau đó. Hoàng Sa đối với Liên Xô ở thời điểm ấy chỉ là con cờ để níu kéo đàn em Việt Nam khỏi "nanh vuốt" của bọn "phản bội lý tưởng cộng sản" mà thôi. Đồng thời, Hoàng Sa cũng được Trung Quốc dùng để níu kéo Bắc Việt về phía mình. Về sau này, khi Liên Xô đã đóng giữ ở vịnh Cam Ranh và tàu chiến của Liên Xô tràn ngập biển Đông, khi Trung Cộng và Việt Nam đụng độ ở Spratlys vào năm 1988, Liên Xô vẫn "hằm hè" nhưng không hề động binh. Điều này cho thấy, từ đầu đến cuối, Liên Xô không hề quan trọng Hoàng Sa, Trường Sa hay bất cứ thứ gì trong cuộc tranh chấp ở biển Đông.


Bắc Việt và Mặt Trận Giải Phóng miền Nam:

Trong suốt nhiều tháng trước và sau trận chiến Hoàng Sa xảy ra, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà không có phản ứng rõ rệch, thậm chí rất khỏ hiểu. Trên tờ Akahata bản Nhật văn đăng ngày 25 tháng Một năm 1974 chỉ có đăng một đoạn rất ngắn nói về "quan điểm" của Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà:

"Dựa trên tinh thần công bằng, tôn trọng lẫn nhau và hữu nghị láng giềng, những quốc gia có quan ngại nên nghiên cứu kỹ và giải quyết vấn đề bằng ngoại giao." [18]. Đây là một câu phát biểu cực kỳ mơ hồ. "Những quốc gia có quan ngại" ở đây là những quốc gia nào? Câu phát biểu như trên của nhà cầm quyền Hà Nội như thể họ không đứng ở vị trí quan ngại mà chỉ ở vị trí quan sát những kẻ nào đó quan ngại. Hoá ra Hà Nội không hề quan ngại vì Việt Nam (nói chung) đã mất Hoàng Sa?

Tuy nhiên, gần đây trong tài liệu "Asia-Pacific Defence Reporter" số tháng Mười năm 1992, Michael Richardson đề cập đến chi tiết nhà cầm quyền Hà Nội "xét lại" các mối quan hệ và xét lại như thế nào thì mãi sau 1975, khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, mới rõ hình. Trong giai đoạn 1970 - 1974, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà đã nhận những khoảng viện trợ rất lớn từ cả Liên Xô lẫn Trung Quốc. Theo thông tin của tài liệu "Communist military and economics AID to North Vietnam 1970 - 1974" được giải mật năm 2005 thì tổng số viện trợ kinh tế lên đến 3,6 tỉ USD và xấp xỉ 2 tỉ USD cho quân sự dành cho Bắc Việt trong giai đoạn 4 năm 1970-1974. Điều này có nghĩa Bắc Việt nằm trong vị thế rất kẹt để có phản ứng trực tiếp và công khai đến hành động Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa.

Cũng trong giai đoạn này, trên tờ Le Monde của Pháp ngày 28 tháng Một năm 1974 đăng tải thông tin ở hội nghị La Celle St.Cloud, chính quyền cách mạng lâm thời của mặt trận giải phóng miền Nam bác bỏ đề nghị của Việt Nam Cộng Hoà lên án Trung Quốc chiếm Hoàng Sa và chỉ kêu gọi giải pháp "ngoại giao và thương lượng".

Sử gia thiên tả Gareth Porter có viết một bài với tiêu đề "The U.S. and Vietnam: Between War and Friendship" [19]. Trong đó, ông có đề cập đến chi tiết một nhà báo người Thái đã phỏng vấn Hoàng Tùng, phát ngôn viên của trung ương đảng Lao Động Việt Nam vào khoảng cuối năm 1974, và Hoàng Tùng phát biểu rằng Việt Nam phủ nhận tuyên bố của Trung Quốc trên căn bản Việt Nam không xem Trung Quốc là một nước Đông Nam Á và bởi thế Trung Quốc không nên có lãnh hải rộng lớn như thế [20]. Xét ở mặt logic, câu tuyên bố trên phi logic ở chỗ, nếu Trung Quốc không phải là một nước Đông Nam Á thì Trung Quốc không thể có lãnh hải ở Đông Nam Á thay vì "không nên có lãnh hải rộng lớn như thế" theo cách nói của Hoàng Tùng. Cách nói như thế ngầm chấp nhận rằng "cho dù Trung Quốc không phải là một nước Đông Nam Á nên vẫn có thể có lãnh hải (nhỏ) thuộc Đông Nam Á". Hơn nữa, Việt Nam dùng vị thế gì mà "không xem Trung Quốc là một nước Đông Nam Á? Từ đó đến nay "quan điểm" của nhà cầm quyền Hà Nội có gì thay đổi và cách "phát biểu" có gì thay đổi?


Việt Nam Cộng Hoà:

Động thái của Việt Nam Cộng Hoà quá rõ và dễ hiểu.
- Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa bằng vũ lực.
- VNCH đánh trả, lính VNCH hy sinh, tàu chiến bị đánh chìm, VNCH thất trận, mất Hoàng Sa.
- VNCH trông chờ vào sự hỗ trợ của đồng minh một cách vô vọng.
- VNCH công khai và rộng rãi lên án Trung Quốc, thỉnh nguyện UN giải quyết và từ đó đến nay, vẫn luôn luôn khẳng định Hoàng Sa là của Việt Nam và Trung Quốc có hành động đánh chiếm một cách phi pháp.



Chú thích:

[1] Nguyên văn:
Q: Just how strong is the U. S. stake in the Pacific and the Indian Ocean region now that Vietnam is over?
A: I happen to be one of those who believe that the Pacific is the area of the future. It's the area where the rate of change is greatest. It's a very large area of the world, and it contains two thirds of the human race. It is the area where the potential for confict is certainly as sharp as anywhere, because the gap between the rich and the poor is increasing, both within countries and between countries, and it's an area where the military might of Russia impinges very heavily. The Russians have twice formally offered to organize the area under their tent. They haven't gotten very much political support. But it's quite dear that if Russia were seen to be the dominant military power out there, the political situation would change a great deal.

[2] Nguyên văn:
You can't help but notice the enormous Russian military build-up in all forces-strategic, nuclear, air, naval, ground forces. They have over 40 divisions opposite the Chinese border, supported by a powerful, illtegrated Air Force. They have a very capable Navy component supported by naval aircraft, and they have guided·missile ships and submarines specifically designed to dispute our control of the great historic sea lanes of the area. Altogether, they keep some 300 ships in the Indian and Pacific Oceans.
Even more importantly, the Russians have a philosophy behind their military build·up. In the case of the Soviet Navy, it's been enunciated by Adm. Sergei Gorshkov, who has heen their Chief of Naval Operations for some 18 years now. He's one of the most remarkable naval figures of this century. He's brought the Russian Navy from a coastal defense force to a blue-water force. The Russian shipbuilding program has been very well conceived and well sustained. We began to see the first of these good ships a dozen years ago, and the Russians are not slowing down. If anything, they are expanding their ship construction.

[3] Nguyên văn:
Q: Are we likely to be drawn into any fghting by our treaty arrangements?
A: We certainly kept hands off in the Paracel battle, and that's been noticed.

[4] Nguyên văn:
Oil is at the heart of the problem. Nobody cared much about those islands in the past because they never thought they were valuable. Then everybody noticed that they were sitting on interesting-looking geological formations in shallow water, and that under the new international-law proposals, sovereignty ran miles out from those little bits of land. Some of the islands have been disputed by as many as four different powers for a couple hundred years or more. And each can produce a pretty good story to establish a claim.
I think the important thing for the U. S. is to do everything possible to encourage peaceful solutions.

[5]
Cuộc tranh luận giữa Kenedy và Nixon trong cuộc tranh cử ngày 7, ngày 13 và ngày 21 tháng 10 năm 1960:
http://www.youtube.com/watch?v=30kDGU2vmx8
http://www.youtube.com/watch?v=okG1Zo23BmE
http://www.youtube.com/watch?v=jznAJySwkmM

http://www.debates.org/index.php?page=october-7-1960-debate-transcript
http://www.debates.org/index.php?page=october-13-1960-debate-transcript
http://www.debates.org/index.php?page=october-21-1960-debate-transcript

[6] Nguyên văn:
Secretary of Defense James R. Schlesinger has hinted in interviews that if South Vietnam should be beset with a major military threat, the Nixon Administration might consider offering direct air support.

[7] Nguyên văn:
South Vietnam has twice asked the U.S 7th Fleet for helps in search for survivors of the gunboat sunk in the battle for the Paracels but was turned down, official source said yesterday in Saigon. The source said, however, that U.S. flew reconnaissance missions over the islands yesterday at the request of the South Vietnamese government.

[8] Saigon Domestic Service in Vietnamese 0502 26 Jan 1974.

[9] Theo "The Delicate Dance of the Three Big Powers" - New York Times số 10 tháng Hai 1974.

[10] Tạp chí Pacific Affairs, Vol. 47, No. 2 (Summer, 1974).

[11] Tạp chí Asian Affairs, Vol. 1, No. 4 (Mar. - Apr., 1974), trang 229-239.

[12] "The Armed Forces of China", trang 183, của You Ji có ghi nhận lời phát biểu của đô đốc Zhang Liangzhong: "As a weak sea power, China suffers from lack of credibility in carrying out its political and diplomatic objectives."

[13] Theo "Vietnam and the Sino-Soviet Rivalry" trong tạp chí Asian Affairs, Vol. 6, No. 1 (Sep. - Oct., 1978), tr. 1-31.

[14] Trang 122 cuốn Sovereignty Over the Paracel and Spratly Islands của Monique Chemillier-Gendreau ghi nhận 15 tháng Tám 1951, Chu Ân Lai khẳng định Paracels hoàn toàn là lãnh thổ của Trung Quốc từ thời Hán mà không cần bất cứ một bằng chứng lịch sử nào.

[15] Tại San Francisco Peace Treaty (1951), Phó bộ trưởng thứ nhất bộ ngoại giao Cộng Hoà Liên Bang Xô Viết A.A. Gromyko nhận định: 

These agreements recognize the absolutely indisputable rights of China, now the Chinese People's Republic, to territories severed from it. It is an indisputable fact that original Chinese territories which were severed from it, such as Taiwan (Formosa), the Pescadores, the Paracel Islands and other Chinese territories, should be returned to the Chinese People's Republic.

http://www.mofa.go.jp/region/europe/russia/territory/edition92/period4.html

[16] Theo "The Delicate Dance of the Three Big Powers" - New York Times số 10 tháng Hai 1974. "The Cambridge History of China: Volume 15", phần "Sino-Soviet negotiations", tr. 287. 

[17] Theo "Naval Power and expedition warfare", Bruce A. Elleman, T & F Books UK (February 18, 2011), tr. 146. 

[18] Nguyên văn:
(Hanoi-based correspondent Yasue Iwana. 25 January) On 25 January, in response to my question on the territorial question of the Hsisha islands [Paracel lslancts] group which recently caused an armed clash between China and the Saigon regime, an authoritative diplomatic source in Hanoi stated, "Based on the spirit of equality, mutual respect, and good neighborly friendship, the countries concerned should fully study it and settle it by negotiations."

Thông tin tương tự trong "Current Scene", số tháng Hai năm 1977, "The PRC and the South China Sea" - Lee Lai To.

[19] Tạp chí Southeast Asian Affairs, (1977), tr. 325-338.

[20] Nguyên văn:
Later in 1974, Central Committee spokesman Hoang Tung made it clear in an interview with a Thai journalist that Vietnam rejected the Chinese claim. "Our point of view is that China is not a Southeast Asian country," he said "so China should not have such big terntorial waters as she claims."

Theo: FB Hoàng Ngọc Diêu





Thứ Ba, 31 tháng 3, 2015

Trần Bình Nam - Đọc cuốn “Hải Chiến Hoàng Sa”

Cuốn Hải Chiến Hoàng Sa do Ủy Ban Nghiên Cứu Trận Hải Chiến Hoàng Sa soạn thảo. Ủy ban được gọi tắt là Ủy Ban Hoàng Sa (UBHS) và do Tổng Hội Hải Quân & Hàng Hải Việt Nam Cộng Hòa và Hội Đồng Hải Sử bảo trợ thành lập. UBHS ra đời năm 2004 và cuốn Hải Chiến Hoàng Sa là kết quả của 6 năm làm việc không ngừng của UBHS do cựu Hải Quân Thiếu Tá Trần Trọng Ngà làm Trưởng Ban cùng với 7 Ủy viên khác đều là cựu sĩ quan hải quân.

Trận hải chiến Hoàng Sa giữ gìn bờ cõi giữa Hải quân Việt Nam Cộng Hòa (HQ/VNCH) và Hải quân Trung quốc (HQ/TQ) ngày 19/1/1974 là trận hải chiến đầu tiên với vũ khí hiện đại trong lịch sử Việt Nam không kể những trận hải chiến bằng tàu thuyền gỗ giữa các đội thủy quân Việt Nam với Chiêm Thành và Trung quốc trong những thế kỷ trước.

Trận hải chiến Hoàng Sa đã làm mất nhiều giấy mực. Nhưng trong xúc động và xáo trộn của biến cố 30/4/1975 liền sau đó các sự việc của trận đánh (như nguyên nhân, diễn tiến, kết thúc, thắng bại, hoạt động ngoại giao…) chưa được phân tích đầy đủ. Các tài liệu được viết đã khác nhau ở rất nhiều điểm then chốt, ngay cả sự kể lại diễn tiến trận đánh của các sĩ quan chỉ huy trận đánh, Hải Quân Đại Tá Hà Văn Ngạc và 3 vị hạm trưởng tham dự trận chiến còn sống sót. Hải Quân Trung Tá Vũ Hữu San chỉ huy chiến hạm HQ 4, Hải Quân Trung Tá Phạm Trọng Quỳnh chỉ huy chiến hạm HQ 5, Hải Quân Trung Tá Lê Văn Thự chỉ huy chiến hạm HQ 16. Hải Quân Thiếu Tá Ngụy Văn Thà chỉ huy chiến hạm HQ 10 đã tử trận khi lâm chiến.

Ngày 30/4/1975 khi đoàn tàu HQ/VNCH rời khỏi nước không ai mang theo các tài liệu liên quan đến trận hải chiến, trong đó có một tài liệu quan trọng là Bản Tường Trình của Ủy Ban điều tra về trận đánh của Bộ Tư Lệnh Hải Quân (BTL/HQ). Nếu có tài liệu này sự tranh cãi giữa các nhân vật liên hệ có thể đã không diễn ra hay ít nhất cũng giới hạn được rất nhiều các điểm cần tranh cãi.

Đại tá Hà Văn Ngạc trước khi qua đời năm 1999 tại Hoa Kỳ có viết một tài liệu nhan đề “Trận Hải chiến lịch sử Hoàng Sa” nói về trận đánh. Đây là tài liệu có thẩm quyền nhất của người trong cuộc. Nhưng một số hạm trưởng trong hải đoàn đặc nhiệm bảo vệ Hoàng Sa của ông nhìn diễn tiến cuộc chiến qua lăng kính của chiến hạm họ chỉ huy đã nêu ra nhiều điểm khác biệt. Và trong nội bộ HQ/VNCH đã có những cái nhìn rất khác nhau ngoài mẫu số chung là HQ/VNCH đã giao chiến với HQ/TQ khi Trung quốc muốn chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Sự khác biệt nhau rất rộng ngay cả sự đánh giá thắng hay bại.

Thậm chí khi Hội Bạch Đằng ở San Jose tự sưu tầm tài liệu và nhân chứng thực hiện một DVD ngắn nói về trận hải chiến Hoàng Sa được vị cựu Tư Lệnh Hải Quân Trần Văn Chơn và nhiều sĩ quan HQ/VNCH khác xem là tương đối gần sự thật nhất cũng đã gặp phải sự “phiền hà” gay gắt của một trong 3 hạm trưởng còn sống sót khi DVD nói một trong 4 chiến hạm tham chiến đã gặp trở ngại tác xạ sau phát súng đại bác đầu tiên.

Có lẽ đó là lý do UBHS ra đời với mục đích nghiên cứu để viết một tài liệu lịch sử thật chính xác về cuộc hải chiến Hoàng Sa. Thiếu Tá Trần Trọng Ngà trưởng ban, và Trung Tá Nguyễn Mạnh Trí, ủy viên UBHS tâm sự rằng để đạt mục đích này UBHS đã phải cố gắng hết mình gạt bỏ ra ngòai mục tiêu tuyên truyền và các xúc động cá nhân.

Thiện chí của UBHS thể hiện trong cách sắp xếp công việc của Ủy Ban không theo thủ tục thường lệ là sĩ quan thâm niên nhất làm trưởng ban. Trung Tá Nguyễn Mạnh Trí khóa 10 SQHQ Nha Trang là một người nghiên cứu về “Tranh Chấp Biển Đông" với Web www.tranhchapbiendong.com của ông làm ủy viên,

và Thiếu Tá Trần Trọng Ngà khóa 12 SQHQ Nha Trang làm Trưởng Ban (đúng ra phải gọi là Chủ tịch Ủy Ban). Ông Trần Trọng Ngà được biết nhiều ở hải ngoại qua biệt danh Trần Quốc Bảo, một trong những sáng lập viên và hiện là chủ tịch Tổ chức Phục Hưng Việt Nam (thành lập năm 1978), và cũng là Trưởng ban Điều hành Phong Trào Sài Gòn, đoàn thể đã thực hiện phim "Sự thật về Hồ Chí Minh".

Trận đánh diễn ra cách đây 36 năm nên chưa đủ dài để có một lịch sử thật chính xác. Thí dụ các tài liệu mật về phía Trung quốc (Trung quốc có tiết lộ một số chi tiết với mục đích tuyên truyền). Và những sự việc quan trọng như ông Kissinger, Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ đã nói gì với Thủ tướng Chu An Lai khi hai người gặp nhau tại Bắc Kinh cuối năm 1973 bàn về quan hệ Mỹ-Nga-Tàu.

UBHS đã dùng một số tài liệu Trung quốc công bố sau khi gạn lọc.

Nhưng về quan hệ Mỹ-Trung - có lẽ UBHS cho là một vấn đề tế nhị và chưa có bằng chứng xác thực - đã không nghiên cứu kỹ hơn, mặc dù đã có những bài viết nghiêm chỉnh đăng trên tờ Đi Tới ở Canada (1) và nhiều báo Việt ngữ tại Hoa Kỳ bàn về vấn đề này (2)

Tài liệu về phía HQ/VNCH cũng thiếu sót nhiều. Vị sĩ quan hải quân Chủ tịch Ủy Ban điều tra hiện ở Hoa Kỳ cũng cho biết không còn nhớ được bao nhiêu vì thời gian. Riêng tài liệu về phía Hoa Kỳ chỉ có một bản tường trình công khai của ông cựu đại úy Gerald Kosh khi theo đoàn tàu HQ/VN ra Hoàng Sa và bị bắt trên đảo. Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ còn cất giữ nhiều tài liệu về vụ Hoàng Sa. UBHS có thể dùng luật “Information Act” của Hoa Kỳ để xin giải mật những tài liệu này nhưng UBHS không đủ thời gian và phương tiện.

Cuộc phỏng vấn các sĩ quan hải quân cao cấp VNCH liên hệ còn sống tại hải ngoại trong đó có vị TL/HQ năm nay đã hơn 90 tuổi và phó Đề Đốc Tư lệnh Vùng I Duyên Hải lúc đó thì nói chung vì tuổi tác và thời gian cũng không ăn khớp với nhau. Đáng tiếc nhất là ngoài đại tá Hà Văn Ngạc đa qua đời, trong 3 vị hạm trưởng còn sống, chỉ có Trung Tá Lê Văn Thự, hạm trưởng HQ 16 nhận trả lời phỏng vấn của UBHS.

Dù 36 năm chưa đủ dài nhưng cũng không quá ngắn để UBHS có thể viết một tài liệu đầy đủ các mặt của vấn đề. Về mặt này UBHS đã rất thành công.

Cuổn HCHS gồm 3 phần chính: Phần I nói về địa lý và lịch sử của quần đảo Hoàng Sa. Phần II nói về trận hải chiến. Phần III là phụ bản ghi lại nguyên văn (verbatim) các cuộc phỏng vấn, ngoại trừ cuộc trà đàm với ông Nguyễn Văn Ngân, cựu cố vấn đặc biệt tổng thống Nguyễn Văn Thiệu được UB ghi lại.

Ở đây tôi không đi vào chi tiết của các phần. Cuốn HCHS tự nó đã rất đầy đủ. Tôi chỉ ghi lại những nhận xét tổng quát của từng phần .

Phần I, với nhưng bằng chứng lịch sử, diện địa, đất đai, và tài liệu ngoại giao UBHS đã chứng minh một cách hùng hồn quần đảo Hoàng Sa là của Việt Nam. Cuộc đấu tranh giành lại biển đảo đã mất sẽ rất cam go. Thế kỷ này là thế kỷ của Trung quốc trên con đường vươn lên để làm bá chủ. Trung quốc đang biến quần đảo Hoàng Sa thành một căn cứ quân sự nối dài về phía sau với căn cứ Hải quân tại Yulin ở cực nam đải Hải Nam, và nối dài về phía trước với quần đảo Trường Sa trong sách lược chiếm cứ Biển Đông và chia đôi Thái Bình Dương với Hoa Kỳ .

Phần II miêu tả những vận chuyển chiến thuật của 4 chiến hạm VNCH khi lâm trân. HQ/VNCH đã phải nổ súng trước, khi các tàu Trung quốc ngăn cản không cho đổ lính và người nhái lên đảo. Mặt khác, nổ súng trước để lấy thế thượng phong.

HQ/VNCH cũng như HQ/TQ đều chưa có nhiều kinh nghiệm hải chiến trên đại dương nên UB không thể trình bày một thế trận theo sách vở tại các trường dạy về hải chiến. Cuối cùng HQ/VNCH quyết định triệt thối về căn cứ hải quân Đà Nẵng để bảo toàn chủ lực. HQ/TQ bắt tù binh trên đảo và trên biển, trong đó có đại úy Kosh. Sau đó Trung quốc đưa nhiều tiểu đoàn bộ binh đến đổ bộ chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Trung quốc đưa tất các tù binh về đảo Hải Nam và Quảng Đông, được ghi nhận đối đãi tử tế. Sau khi phỏng vấn tù binh lấy lệ, 10 ngay sau Trung quốc trả tự do cho ông Kosh và 4 quân nhân Việt Nam, và cuối tháng 2/1974 tất cả 45 tù binh sĩ quan cũng như binh sĩ VNCH còn lại đều được trả tự do tại Hồng Kông.

Phần III là phần phỏng vấn. Nội dung các cuộc phỏng vấn đã được UB dùng một cách có hệ thống trong suốt cuốn HCHS. Trong 16 nhân vật được phỏng vấn có 3 cuộc phỏng vấn đáng quan tâm, và đáng ra UBHS nên in lại nguyên văn bài viết “Trận Hải chiến lịch sử Hoàng Sa” của Đại Tá Hà Văn Ngạc trong phần này dù ông đã qua đời .

Cuộc phỏng vấn cựu Ngoại trưởng Vương Văn Bắc tiết lộ cuộc đấu tranh ngoại giao hết sức tích cực và đúng bài bản trên diễn đàn quốc tế để chứng minh quần đảo Hoàng Sa là của Việt Nam. Trước cuộc chiến, Bộ Ngoại Giao VNCH đã đưa ra những tuyên bố tố cáo định tâm xâm lăng của Trung quốc. Và sau cuộc chiến cũng đã đệ nạp cho Liên hiệp quốc những văn kiện khiếu nại cần thiết. Các thủ tục ngoại giao quốc tế và các tài liệu để lại sẽ là căn bản pháp lý quan trọng cho công cuộc đấu tranh giành lại đất đai về sau.

Cuộc phỏng vấn thứ hai với cựu Thiếu Tá Không quân Hồ Kim Giàu, phi đoàn trưởng phi đoàn nghênh cản 538 là lý thú nhất vì từ trước đến nay chưa được ai đề cập tới.

Phi đoàn nghênh cản của Không quân Việt Nam được thành lập cuối năm 1973 để đối phó với Không quân Bắc Việt trường hợp họ tấn công các phi trường thuộc Vùng I chiến thuật. Ngày 19/1/1974 khi cuộc chiến tại Hoàng Sa còn chưa ngả ngủ, Thiếu Tá Giàu được lệnh chuẩn bị phi đoàn bay ra Hoàng Sa oanh tạc các chiến hạm Trung quốc. Phi đoàn nghênh cản gồm 4 chiến đấu cơ F5-A và 12 chiến đấu cơ F5-E tối tân và với bình xăng phụ có khả năng bay ra Hòang Sa tác chiến trong vòng 15 phút và trở về. Các phi công đều được huấn luyện không chiến tại Hoa Kỳ.

Sáng ngày 20/1 phi đoàn sẵn sàng lên đường. Nhưng đến trưa có lệnh từ phủ tổng thống hủy bỏ công tác.

Cuộc phỏng vấn thứ ba là một cuộc trà đàm không ghi âm với ông Nguyễn Văn Ngân do UB ghi lại theo trí nhớ gồm 7 điểm. Trong đó chỉ có điểm số 6 liên quan đến những gì ông Ngân nghe biết về vụ Hoàng Sa. Sáu điểm còn lại không liên quan đến vụ Hoàng Sa mà chỉ là những nhận xét chính trị của ông Ngân về quan hệ Việt –Mỹ sau Hiệp Định Paris.

Nhưng trong điểm 6 ông Ngân là người duy nhất trong 16 nhân vật được phỏng vấn nêu nghi vấn Hoa Kỳ đã thỏa thuận làm ngơ để cho Trung quốc chiếm Hoàng Sa trước khi Hà Nội chiếm miền Nam Việt Nam, một điều Hoa Kỳ biết trước sau cũng xẩy ra. Ý của Hoa Kỳ là dùng Trung quốc cản đường Nga Xô sau này dựa thế đồng minh với Hà Nội tiến vào Biển Đông đe dọa eo biển Malacca và Ấn Độ Dương.

Rất tiếc UB không đi vào chi tiết để tìm hiểu cơ sở lý luận của ông Ngân, và đào sâu thêm nghi vấn quan trọng này trong mối quan hệ giữa VNCH và Hoa Kỳ vào giờ thứ 25.

Tuy chỉ là giả thuyết nhưng các sự việc lạ lùng về thái độ của Hoa Kỳ và Trung quốc chung quanh nó đủ cho chúng ta xây dựng một giả thuyết vững chắc về mặt sử liệu.

Vào thời điểm năm 1974 Hoa Kỳ đã rút Bộ binh và Không quân ra khỏi Việt Nam nhưng HQ/HK vẫn kiểm soát mặt Tây Thái Bình Dương và họ biết nhất cử nhất động của Trung quốc trong viêc chuẩn bị chiếm Hoàng Sa. Thế nhưng Hoa Kỳ chỉ cho HQ/VNCH biết như là một tin không quan trọng khi quân Trung quốc đã lén lút chiếm một số đảo trong quần đảo Hoàng Sa.

Thứ hai, cựu đại úy Kosh khi ra đến Hoàng Sa đã xin lên đảo thay vì ở trên chiến hạm. Phải chăng ông Kosh biết sẽ có hải chiến và ở trên tàu nguy hiểm hơn?

Sau trận hải chiến thủy thủ chiến hạm HQ 10 trôi dạt trên biển Việt Nam yêu cầu các chiến hạm Hoa Kỳ của hạm đội 7 gần đó vớt nhưng hạm đội 7 đã làm ngơ.

Sau cùng Trung quốc đã trả tự do cho ông Kosh và các quân nhân VNCH bị bắt giữ một cách nhanh chóng .

Theo tiền lệ Trung quốc không trao trả tù binh, nhất là tù binh Mỹ nhanh như thế. Họ đã từng giam giữ những linh mục, mục sư Hoa Kỳ nhiều chục năm sau khi chiếm Trung quốc lục địa năm 1949.

Ngoài ra mấy tháng trước cuộc tấn công ông Ngoại trưởng Hoa Kỳ Kissinger đã đi Bắc Kinh trao đổi tình hình thế giới nhất là mối quan hệ Mỹ-Nga-Tàu.

Ngòai những điểm nêu trên, cuốn Hải Chiến Hoàng Sa là một tài liệu công phu và nghiêm chỉnh nhất từ trước đến nay. Quyết định của Tổng Hội HQ&HH Việt Nam Cộng Hòa và Hội Đồng Hải Sử thành lập Ủy ban Nghiên cứu trận Hải chiến Hoàng Sa là một quyết định có tầm vóc.

Cuốn sách chứng minh một điều không thể chối cãi trên công pháp quốc tế và Luật Biển 1994 Hoàng Sa là của Việt Nam và nếu kiên trì tranh đấu trên mọi địa bàn thì - như cựu Ngoại trưởng Vương Văn Bắc đã nói - nếu không trong thế hệ này, thế hệ con cháu chúng ta vẫn có đủ căn bản để lấy lại Hoàng Sa. Lịch sử chứng tỏ rằng sau một xáo trộn lớn (như Thế giới chiến tranh I, Thế giới chiến tranh II) ranh giới nhiều quốc gia thay đổi và “châu lại về hợp phố ”.

UBHS với số ủy viên chỉ còn 5 người khi hoàn thành cuốn Hải Chiến Hoàng Sa, đã làm việc kiên trì và liên tục trong 6 năm liền là một đóng góp lớn lao cho kho lịch sử dựng nước và giữ nước, và là một phần của lịch sử HQ/VNCH khi đất nước còn bị chia cắt.

Đây là một tài liệu sống động mang màu sắc lịch sử, nhất là trong thời điểm này lúc Trung quốc đang biến cải Hoàng Sa thành một căn cứ hải quân nhỏ với phi trường, kho tiếp liệu, kho vũ khí, đài quan sát và cũng là lúc cuộc tranh chấp về Hoàng Sa (và Trường Sa) giữa Hà Nội và Bắc Kinh đang làm cho Biển Đông lại dậy sóng.

Tài liệu này là một thứ vũ khí đóng góp không nhỏ cho công cuộc tranh đấu đòi đất, đòi đảo của dân tộc Việt Nam không phân biệt chính kiến. Ngày 24/10 Ủy Ban Hoàng Sa sẽ ra mắt cuốn Hải Chiến Hoàng Sa tại Little Sài gòn. Đây là một dịp hiếm có để đồng bào hải ngoại có cơ hội đọc một tài liệu quý, phong phú, và đầy đủ mọi mặt của vấn đề và nhất là được trình bày bởi những cựu sĩ quan quân lực VNCH nắm vững vấn đề Hoàng Sa nhất ./.

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2015

Phó Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại Tư lệnh Vùng I Duyên Hải


Cựu Phó Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại, nguyên Tư lệnh Hải quân Vùng 1 Duyên hải, là một trong các chỉ huy trận Hải chiến Hoàng Sa 40 năm về trước.


Ông là người đã ra lệnh khai hỏa vào lực lượng của hải quân Trung Quốc khi các tàu của TQ xâm nhập hải thổ của Việt Nam Cộng Hòa tại quần đảo Hoàng Sa mà quân lực VNCH khi đó đang quản lý và thực hiện chủ quyền.


"Nếu tất cả các biện pháp ôn hòa không thành công thì ông cho phép tôi dùng vũ lực để chứng minh chủ quyền "

Cựu Phó Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại


Khi được hỏi về quyết định khai hỏa, Phó đề đốc Thoại mô rả rằng quyết định này là do từ quyết định của Tổng thống VNCH ông Nguyễn Văn Thiệu.

Khi ngồi trong phòng họp của Bộ Tư lệnh Quân 1 duyên hải, có các tướng lãnh của Bộ Tổng tham mưu cũng như có vị trung tướng quân đội 1 thì sau khi tình hình và tin tức tình báo thì ông quyết định rằng tôi [ông Thoại] phải làm tất cả những gì để chứng minh chủ quyền.

“Trước hết là phải dùng các biện pháp ôn hòa như đèn hiệu, cờ hiệu, loa để mời họ ra khỏi lãnh hải và lãnh thổ VNCH.

“Tuy nhiên nếu tất cả các biện pháp ôn hòa không thành công thì ông cho phép tôi dùng vũ lực để chứng minh chủ quyền của VNCH trên những đảo đó nên các chiến hạm đã làm tất cả các biện pháp đó rồi nhưng không được nên phải nổ súng.

Nguyên Tư lệnh cũng cung cấp các chi tiết về việc vì sao, sau nhiều nỗ lực, cuối cùng một lực lượng dự phòng, trực chiến gồm cả hải quân lẫn không quân của Việt Nam Cộng Hòa đã không được lệnh xuất phát ra Hoàng Sa để 'tái chiếm' quần đảo.

Trước câu hỏi về có thông tin không quân VNCH lúc đó ở thế sẵn sàng để tái chiếm đảo Hoàng Sa nhưng đã không xảy ra việc này, Phó đề đốc Thoại nói rằng ông “thực sự không nhớ có kế hoạch gì để đưa không quân VNCH ra tái chiếm”.

“Riêng tôi thì tôi không được biết. Những gì trao đổi ở Sài Gòn, nếu có xảy ra, thì không được thông báo. Ông Tư lệnh Sư đoàn 1 Không quân cũng như Tư lệnh Quân khu 1 là Trung tướng Ngô Quang Trưởng với tôi là ba người chỉ huy và chịu trách nhiệm những gì xảy ra ở Quân khu 1 thì tôi không được nghe biết và tôi cũng không nhớ rằng tôi có nghe những kế hoạch nào từ trong Sài Gòn dùng không quân để tái chiếm lại Hoàng Sa.

“Quyết định đó có thể có và cũng có thể không.

“Nhưng có một điều tôi biết là Sư đoàn 1 Không quân, phi đoàn khu trục phản lực F5 lúc nào cũng sẵn sàng ở phi trường để cất cánh khi có lệnh để bảo vệ các chiến hạm của Hải quân VNCH.”

'Ngọn đuốc can trường'



Ông Thoại nói Tổng thống Thiệu dùng cả vũ lực để chứng minh chủ quyền.

Nhân dịp đánh dấu trận Hải chiến năm nay, cựu Phó Đề đốc gửi lời tưởng niệm tới các binh sỹ, đồng đội là tử sỹ trong trận chiến, gửi lời thăm hỏi, chia sẻ tới những cựu binh sỹ còn sống và gia đình, người thân của các tử sỹ, binh sỹ ở Việt Nam và hải ngoại.

"Tôi cũng nhân dịp này nghêng mình trước anh linh của 74 tử sĩ VNCH và tôi xin có lời hỏi thăm tới các gia đình tử sĩ và nhất là các chiến hữu còn ở lại Việt Nam cũng như các chiến hữu ở khắp năm châu đã tham dự hải chiến Hoàng Sa lời hỏi thăm và lời chúc chân thành nhất của tôi.”

Khi được đề nghị gửi ra thông điệp cho thế hệ trẻ người Việt ở trong nước cũng như tại hải ngoại, Phó Đề đốc Thoại nói “kinh nghiệm cho thấy từ Đệ nhị Thế chiến cho thấy cuộc xâm lăng của một quốc gia mạnh với những nước nhược tiểu nếu không được một cường quốc khác can thiệp ngay từ lúc đầu thì cuộc xâm lấn sẽ bành trướng thêm và sự thiệt hại là rất lớn đối với các quốc gia liên hệ.

“Riêng về phần Việt Nam thì người Việt hiện tại hay mai sau nếu còn muốn có một quê hương và muốn giữ mảnh đất mồ mả ông cha mình thì nên sớm thức tỉnh và thấy rõ sự nguy hiểm tột cùng của sự lấn chiếm mỗi ngày một thêm của Trung Cộng.

“Cùng nhau có hành động thích ứng và khẩn cấp trước khi quá trễ và để cả thế giới và con cháu mình thấy là sự hy sinh của 74 chiến sỹ ở Hoàng Sa năm 1974 là một ngọn đuốc, biểu tượng cho sự can trường của người chiến sĩ hải quân và là phát súng khởi đầu cho một cuộc chiến chống ngoại xâm từ phương Bắc trong vùng Đông Nam Á và trong thế kỷ 21”, Phó Đề đốc Thoại nói.

Cuộc phỏng vấn do nhà báo kiêm đạo diễn Trần Nhật Phong, một cộng tác viên của BBC Việt ngữ đang làm việc tại Hoa Kỳ, gửi cho chúng tôi trong dịp này.



TRẬN HẢI CHIẾN HOÀNG SA - HỒ VĂN KỲ THOẠI
(Tài liệu lịch sử sau đây trích một phần từ chương 16, từ ngày 18/1/1974 tức một ngày trước khi xảy ra cuộc hải chiến Hoàng Sa, trong sách “CAN TRƯỜNG TRONG CHIẾN BẠI” của tác giả Hồ Văn Kỳ-Thoại xuất bản năm 2007. Ông nguyên là Phó Đề Đốc Tư lệnh Hải quân Vùng I Duyên Hải, Quân khu I, Việt Nam Cộng Hoà, từ năm 1970 đến năm 1975.)

(Trích từ chương 16 : Trận Hải Chiến Hoàng Sa, trong tác phẩm "Can Trường Chiến Bại của Hồ Văn Kỳ Thoại, cựu Phó Đề Đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà.)
Trích lời Ghi Chú : ... Một trang sử rất hào hùng của Hải Quân Việt Nam Cộng Hoà đã được viết bằng xương bằng máu của gần trăm chiến sĩ áo trắng thi hành đúng chỉ thị của vị Tổng Tư Lịnh Quân Ðội cũng là vị nguyên thủ của Việt Nam Cộng Hoà, để chứng tỏ chủ quyền của lãnh thổ Việt Nam, không có áp lực thúc đẩy hay ngăn cản một ngoại bang nào.



Trang chính của báo Chính Luận đăng tin về Hoàng Sa. (Hình góc tay mặt là Hải Quân Thiếu Tá Ngụy Văn Thà, Hạm Trưởng chiếc HQ 10 Nhựt Tảo, tử trận trong cuộc hải chiến Hoàng Sa)
... Ðúng 8 giờ sáng hôm sau, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và phái đoàn, gồm có Trung Tướng Lê Nguyên Khang, Tổng Tham Mưu Phó; Trung Tướng Ngô Quang Trưởng, Tư Lịnh Quân Ðoàn I; Chuẩn tướng Trần Ðình Thọ, Trưởng Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu, đến bộ tư lịnh Vùng 1 Duyên Hải bằng xe. Tôi đưa tất cả vào phòng thuyết trình. Tôi trình bày cặn kẽ địa hình địa thế của các đảo Hoàng Sa, lịch sử của các hải đảo này và sau cùng những diễn tiến trong mấy ngày qua và lực lượng quân sự TC và Việt Nam trên biển cũng như trên các đảo. Tôi nhấn mạnh việc chiến hạm Việt Nam cố gắng mời chiến hạm TC rời khỏi lãnh hải một cách ôn hoà nhưng tình hình trong 24 giờ qua cho thấy TC có ý định khiêu khích.
Sau khi nghe tôi trình bày xong, Tổng Thống Thiệu lấy bút giấy ra viết liên tục trong khoảng mười lăm phút. Sau khi viết xong, ông gọi tôi đến trước mặt ông và yêu cầu tôi đọc mấy trang giấy đó. Tổng Thống Thiệu nói : "Anh Thoại đến đây và đọc trước mặt tôi đây, có gì không rõ ràng cho tôi biết ngay từ bây giờ" (1). Trên đầu trang giấy có mấy chữ "Chỉ thị cho Tư Lịnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải." Những chữ này làm tôi hơi khó chịu vì ông Thiệu không ghi Tư Lịnh Quân Khu I hay Tư Lịnh Hải Quân mà lại đề thẳng chức vụ của tôi. Lúc đó tôi không nghĩ ra rằng với chức vụ Tổng Tư Lệnh Quân Ðội, ông có toàn quyền chỉ thị trực tiếp mỗi đơn vị trưởng trong quân đội. Trong trang chót có đoạn "Chỉ thị cho Thủ Tướng Chánh Phủ". Bản chánh của thủ bút Tổng Thống Thiệu tôi giữ mãi cho đến đầu tháng Năm, 1975, khi tôi bi mất cắp chiếc cặp lúc đến Fort Chaffee ở Arkansas, Hoa Kỳ (2). Tôi chắc chắn bản gởi cho Thủ tướng Trần Thiện Khiêm vẫn còn được lưu lại đâu đó sau khi Sài Gòn thất thủ.
Sau khi trao thủ bút cho tôi, Tổng Thống Thiệu hỏi các vị tướng lãnh bộ binh hiện diện có ý kiến gì không. Không ai trả lời. Ông nói tiếp : "Chúng ta không để mất một tấc đất nào cả (3)".




TT Thiệu rời Bộ Tư Lịnh Hải Quân Vùng I Duyên Hải, sau khi ra chỉ thị về biện pháp đối phó với TC khi hạm đội TC xâm nhập hải phận Việt Nam Công Hoà tại Hoàng Sa (1974).
Tôi cảm thấy là không còn giải pháp nào khác, hoặc tấn công trước hoặc rời khỏi lãnh hải của mình để tránh đụng chạm. Lúc ấy tôi lại nghĩ ngay thủ bút của Tổng Thống. Nếu rời lãnh hải quốc gia (4) bỏ đi là lịnh Tổng Thống sẽ không được thi hành. Rồi tôi sẽ trả lời ra sao với thượng cấp ?
Tôi và Ðại Tá Ngạc bàn đi bàn lại nhưng không biết phải làm thế nào và rồi tôi chỉ nói với Ðại Tá Ngạc là khi tình hình quá căng thẳng thì mình phải khai hoả trước để giảm thiểu thiệt hại. Ðại Tá Ngạc đồng ý với tôi là chiến hạm Việt Nam phải khai hoả trước. Tôi nhắc thêm Ðại Tá Ngạc :
"Anh nhớ hãy chỉ thị cho tất cả chiến hạm khai hoả cùng một lúc khi anh bắt đầu khai hoả !" (5) với mục đích phân tán sự phản pháo của địch. Ðại Tá Ngạc trả lời : "Nhận rõ 5 trên 5". Tâm trạng bồi hồi, một cảm giác mà tôi không bao giờ quên, nhưng vì không rõ vị trí của từng chiến hạm, qua máy âm thoại, tôi nói tiếp : "Tuỳ nghi khai hoả khi nào anh sẵn sàng !" Vài phút sau tiếng nổ chát chúa của các hải pháo vang dội trong máy truyền tin, dường như Ðại Tá Ngạc hoặc nhân viên vô tuyến cố tình bấm nút "On" để tôi có thể nghe, làm tôi vừa hãnh diện cho Hải Quân Việt Nam vừa lo sợ cho Hải Ðội của Ðại Tá Ngạc. Giọng Ðại Tá Ngạc rất là bình tĩnh và nhà binh : "Báo cáo đã bắt đầu khai hoả !" Tôi trả lời ngay : "Tôi nghe tiếng súng rồi, anh Ngạc", và sau đó là một sự yên lặng trong khoảng năm mười phút nhưng đối với tôi nó kéo dài như hàng giờ.
... Trận hải chiến thật sự chỉ kéo dài hơn 30 phút. Khi phi cơ của Ðô Đốc Chơn và sĩ quan tuỳ viên của ông, Thiếu Tá Văn Trung Quân, chạm đất tại phi trường Ðà Nẵng thì trận hải chiến đã coi như kết thúc. Chiến hạm Việt Nam không đuổi theo tàu địch mà chiến hạm TC cũng không đuổi theo chiến hạm Việt Nam.
Tôi gọi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân xin can thiệp với Cố Vấn Mỹ yêu cầu Ðệ Thất Hạm Ðội của Hoa Kỳ vớt các thủy thủ Việt Nam, nhưng dường như họ có được chỉ thị nên không một chiến hạm Mỹ nào đến gần nơi xảy ra cuộc hải chiến.
Với những đe doạ từ phía TC, sự không tham dự của quốc gia mà chúng ta gọi là "đồng minh", sự từ chối của Ðệ Thất Hạm Ðội Hoa Kỳ trong việc cứu người trôi trên biển, tôi cảm thấy ê chề, đau đớn cho các thủy thủ đang trôi trên biển với những vết thương mà máu ra sẽ là dấu hiệu cho cá mập và trong sự chán nản tột cùng, tôi chỉ thị các chiến hạm bị thiệt hại rời chiến trường để đưa các thủy thủ tử thương và thương binh lên bờ tại Ðà Nẵng.
Trớ trêu nhứt là 23 thủy thủ Việt Nam trôi dạt trên biển được tàu Skopionella của hãng Shell mang quốc kỳ Hoà Lan vớt, ngay sau trận hải chiến. Thương thuyền này đang trên đường từ Hong Kong đi Singapore. Trên tàu, các phu nhân của Thuyền Trưởng và Thuyền Phó chăm sóc các thủy thủ lâm nạn hết sức tận tình và tặng một số quà cho mỗi thủy thủ khi họ được thương thuyền giao lại cho đơn vị của Hải Ðội 1 Duyên Phòng thuộc Vùng 1 Duyên Hải. Lúc ấy các nhân viên Hải Quân tham chiến đặt câu hỏi ai là "đồng minh" của ai ?
Thế là kết thúc một sự xâm lăng bằng võ lực của một cường quốc đối với một quốc gia nhỏ bé.




Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại ủy lạo các chiến sĩ can trường bị thương nặng sau trận hải chiến Hoàng Sa, trước khi họ được đưa lên phi cơ rời Ðà Nẵng để về Tổng Y Viện Cộng Hoà tại Sài Gòn.
... Sự hy sinh của các thủy thủ can trường vẫn còn là một bằng chứng bằng xương bằng máu để con cháu chúng ta tranh đấu trước toà án quốc tế để đòi hỏi TC phải giao trả các đảo này cho Việt Nam.
Ai là người Việt Nam cũng có quyền hãnh diện là trận hải chiến Hoàng Sa là một trận hải chiến duy nhất của Việt Nam và của thế kỷ, chống ngoại xâm, và bảy thế kỷ sau khi tướng Trần Hưng Ðạo đánh bại quân Mông Cổ từ phương Bắc, trên mặt nước.
Còn những ai nghĩ là Việt Nam Cộng Hoà còn lệ thuộc Mỹ phần nào thì đây là bằng chứng rõ rệt là việc tấn công lực lượng TC là hoàn toàn do Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ra lịnh, không có sự đồng ý của Hoa Kỳ và không có sự giúp đỡ của Hoa Kỳ dù là nhân đạo tối thiểu như vớt người trôi trên biển cả.
Sau này rất nhiều sách vở báo chí bình luận về hải đảo Hoàng Sa và trận hải chiến và phê phán nhiều, kẻ kể công người buộc tội, riêng tôi thì chúng ta không nên quên là dù chúng ta có bốn thủy thủ đoàn can trường tham gia cuộc hải chiến nhưng các chiến hạm của ta vừa cũ kỹ (từ Ðệ Nhị Thế Chiến) không có đầy đủ vũ khí tối tân kể cả đầy đủ phương tiện cấp cứu và cũng không có một lực lượng trừ bị để tăng cường khi cần. Việc súng bất khiển dụng bất thần hoặc đạn bạn bắn trúng bạn là chuyện không sao tránh khỏi trong mọi chiến trận dù là trên đất liền, trên không trung hay trên mặt biển trong lúc chạm địch.
Ðại Tá Hà Văn Ngạc, vị hải đội trưởng trầm lặng, các Hạm Trưởng Ngụy Văn Thà, Vũ Hữu San, Phạm Trọng Quỳnh, Lê Văn Thự cùng thủy thủ đoàn cũng như các người nhái và biệt hải tham dự trận Hoàng Sa xứng đáng là những anh hùng của Quân Lực Việt Nam.
Hải đội Việt Nam Cộng Hoà nổ súng chỉ là một hành động "tượng trưng nhưng cứng rắn" để chứng tỏ sự bảo vệ chủ quyền các đảo Hoàng Sa chớ không có mục tiêu hủy diệt hải đội của TC.
Tổng Thống Thiệu bị ở trong thế "chẳng đặng đừng". Không phản ứng gì hết thì lịch sử sẽ kết tội hèn nhát mà đụng độ với Hải Quân của một cường quốc như TC thời bấy giờ là một quyết định táo bạo và can trường.
Tinh thần yêu nước không cần được biểu lộ bằng những lời tuyên bố mát tai của những chính trị gia mà được biểu lộ, một cách cảm động và hùng hồn nhất, bởi những thủy thủ của toán đổ bộ của tuần dương hạm Lý Thường Kiệt vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày 19/01/1974 tại Hoàng Sa trên xuồng cao su, khi 15 chiến sĩ Hải Quân can trường đồng ca bài "Việt Nam, Việt Nam" khi thấy chiến hạm TC bị trúng đạn của chiến hạm Việt Nam. Bài hát này cũng là bài hát cuối cùng của Hạ Sĩ Nguyễn Văn Duyên vì sau 10 ngày trên biển cả, ngày thì nóng cháy da, đêm thì lạnh thấu xương, hết lương thực, hết nước uống, đuối sức, anh Duyên đã trút hơi thở cuối cùng khi trôi dạt về tới Qui Nhơn.
Cựu Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại
Ghi Chú :
(1) Nguyên văn lời Tổng Thống
(2) Tôi hy vọng bản văn gởi Thủ Tướng Khiêm còn được tồn trữ một nơi nào đó
(3) Theo lời trung tá Lê Thành Uyển tuộc Bộ Chỉ Huy Hành Quân Biển có mặt tại phòng họp
(4) Việt Nam Cộng Hoà tuyên bố là 12 hải lý cách bờ biển. Quốc Tế thường công nhân 3 hải lý.
(5) Mặc dù được toàn quyền và biết rằng hải đảo Hoàng Sa thuộc trách nhiệm của Tư Lịnh Quân Khu 1 (chớ không phải của Tư Lịnh Hải Quân) nhưng trước khi ra lịnh khai hoả tác giả vẫn trình Trung Tướng Trưởng để báo cáo tình hình và gọi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân để tìm Ðô Ðốc Chơn để báo cáo rẵng việc nổ súng không sao tránh khỏi. Bộ Tư Lịnh Hải Quân cho biết Ðô Ðốc Chơn hiện đang dự một buổi lể cùng Tổng Thống ở Ðàlạt và Bộ Tư Lịnh không biết ông sẽ về lại Sàigòn hay ra thẳng Ðànẳng. Khi đô đốc Chơn đến Căn Cứ Hải Quân Ðànẳng tôi trình Ðô Ðốc Chơn là tôi và Ðại Tá Ngạc quyết định tấn công trước để tránh thiệt hại Ðô Ðốc Chơn lặng thinh khi nghe tôi báo cáo một sự việc đã rồi và chưa bao giờ Ðô Ðốc trách cứ thẳng với tôi là chỉ thị khai hoả trước là một quyết đinh sai. Tôi chỉ xác nhận là tôi trực tiếp nói chuyện vô tuyến với Ðại Tá Ngạc đến giây phút cuối trước khi súng nổ. Cũng nên ghi rõ là khi Ðại Tá Ngạc giữ chức Hải Ðội Ðặc Nhiệm tại Hoàng Sa, ông thuộc quyền chỉ huy hành quân trực tiếp của Vị Chỉ Huy Liên Ðoàn Ðặc Nhiệm 231/1 tức Tư Lịnh Hải Quân Vùng 1 Duyến Hải.






Mười giờ sáng ngày 18 tháng 1, trung tá San, hạm trưởng khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ 4) cho toán đổ bộ lên bờ gồm một trung úy và mười ba đoàn viên để thám sát đảo Cam Tuyền vì thấy có chiến hạm Trung Cộng thả trôi gần đó.Toán này cắm cờ Việt Nam khi lên tới đảo.
Khi hải đội của đại tá Ngạc đến Hoàng Sa thì tôi được biết là có ít nhứt bốn chiến hạm của Trung Cộng đã có mặt tại vùng đảo. Các chiến hạm của Trung Cộng và Việt Nam hải hành rất gần nhau. Chiến hạm Việt Nam ra dấu hiệu đuổi chiến hạm Trung Cộng ra ngoài lãnh hải. Trên chiến hạm Trung Cộng thì các thủy thủ của họ cũng ra dấu yêu cầu chiến hạm Việt Nam phải ra xa các đảo.
Chiều ngày hôm đó, tình hình tại Hoàng Sa càng thêm căng thẳng. Các chiến hạm hai bên chạy kế bên nhau và chĩa súng vào nhau. Ngày hôm sau, tôi liên lạc điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân tại Sàigòn để hỏi vị trí các đơn vị của Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ. Đại tá Kiểm, giám đốc Trung tâm hành quân Hải Quân, theo dõi và thông báo cho tôi kịp thời mọi tin tức về phía Hoa Kỳ và xác nhân rằng các chiến hạm Hoa Kỳ ở rất gần các vị trí chiến hạm Việt Nam. Ông nói với tôi: “Cứ yên trí.” Tôi nói với đại tá Kiểm rằng tôi không biết việc gì sắp xảy ra, có lẽ chỉ yêu cầu chiến hạm của Đệ Thất Hạm Đội cứu vớt thủy thủ Việt Nam nếu có tổn thất. Tôi không nghĩ rằng họ sẽ can thiệp vào chiến trận.
Đại tá Ngạc báo cáo tiếp theo là các chiến hạm Trung Cộng đến quá gần chiến hạm Việt Nam, có ý khiêu khích và đôi khi làm cho các chiến hạm Việt Nam vận chuyển khó khăn vì chung quanh các đảo lại có rất nhiều đá san hô. Tôi gọi máy về Sàigòn thì đô đốc Chơn đang trên phi cơ trên đường ra Đà Nẵng, nhưng không biết lúc nào ông sẽ đến Đà Nẵng. Tôi nói chuyện âm thoại với đại tá Ngạc và ông nói rằng việc chạm súng chắc là không sao tránh khỏi. Tôi và đại tá Ngạc rất khó xử. Nếu Trung Cộng nổ súng trước thì chúng tôi không có gì phải tính toán và phải nổ súng tự vệ. Nhưng lúc ấy tổn thất sẽ rất nặng nề về phía Hải Quân Việt Nam. Không còn ai có thể giúp tôi quyết định. Tôi nghĩ là nếu Hải Quân Việt Nam nổ súng trước thì rất có lợi vì địch bị bất ngờ và ta làm chủ được tình hình. Trong đêm đại tá Ngạc và tôi nói chuyện với nhau rất nhiều vì cả hai đều lo âu, dù không nói ra, cả hai đều đoán là Trung Cộng sẽ không nhượng bộ như mấy lần trước khi chiến hạm ta đuổi tàu đánh cá của họ.
Sáng ngày 19, tôi và đại tá Ngạc ở thường xuyên trên hệ thống âm thoại. Đến khoảng 10 giờ sáng, các chiến hạm Trung Cộng vẫn không thay đổi vị trí và bám sát chiến hạm Việt Nam. Tôi nhắc đại tá Ngạc chỉ thị là nếu dùng tín hiệu mà chiến hạm Trung Cộng không thi hành thì nhớ bắn trước mũi tàu họ trước chớ đừng bắn trúng họ. Đại tá Ngạc trả lời với tôi là không thể bắn dọa được vì các chiến hạm đôi bên đang ở vị trí quá gần nhau và ở thế “cài răng lược” tức là bạn địch ở vị trí xen kẻ với nhau, nếu tác xạ có thể trúng bạn.
Toán đổ bộ của chiến hạm HQ 16 được lịnh trở ra chiến hạm. Nhân viên xuống xuồng cao su, nhưng xử dụng được có một chiếc cho nên nhân viên bơi giỏi, hy sinh và níu vào bè mà bơi theo.
Tôi cảm thấy là không còn giải pháp nào khác, hoặc tấn công trước hoặc rời khỏi lãnh hải của mình để tránh đụng chạm. Lúc ấy tôi lại nghĩ ngay đến thủ bút của Tổng Thống. Nếu rời lãnh hải quốc gia bỏ đi là lịnh Tổng Thống sẽ không được thi hành. Rồi tôi sẽ trả lời ra sao với thượng cấp?
Tôi với đại tá Ngạc bàn đi bàn lại nhưng không biết phải làm thế nào và rồi tôi chỉ nói với đại tá Ngạc là khi tình hình quá căng thẳng thì mình phải khai hỏa trước để giảm thiểu thiệt hại. Đại tá Ngạc đồng ý với tôi là chiến hạm Việt Nam phải khai hỏa trước. Tôi nhắc thêm đại tá Ngạc: “Anh nhớ hãy chỉ thị cho tất cả chiến hạm khai hoả cùng một lúc khi anh bắt đầu khai hoả!” với mục đích phân tán sự phản pháo của địch. Đại tá Ngạc trả lời: “Nhận rõ 5 trên 5.” Tâm trạng bồi hồi, một cảm giác mà tôi không bao giờ quên, nhưng vì không rõ vị trí của từng chiến hạm, qua máy âm thoại, tôi nói tiếp: “Tùy nghi khai hỏa khi nào anh sẵn sàng!”
Vài phút sau, tiếng nổ chát chúa của các hải pháo vang dội trong máy truyền tin, dường như đại tá Ngạc hoặc nhân viên truyền tin cố tình bấm nút “on” để tôi có thể nghe, làm tôi vừa hãnh diện cho Hải Quân Việt Nam vừa lo sợ cho Hải Đội của đại tá Ngạc. Giọng đại tá Ngạc rất là bình tĩnh và nhà binh: “Báo cáo đã bắt đầu khai hoả!” Tôi trả lời ngay: “Tôi nghe tiếng súng rồi anh Ngạc”, và sau đó là một sự yên lặng trong khoảng năm mười phút, nhưng đối với tôi nó kéo dài như hằng giờ.
Toán đổ bộ của HQ 16 trên xuồng cao su đang chèo ra khơi thì trận hải chiến bắt đầu, thình lình một tiếng nổ lớn vang rền, nhìn kỹ thì họ thấy đó là một tàu Trung Cộng bị trúng đạn của chiến hạm Việt Nam. Cả toán reo lên và vị trung úy chỉ huy kêu gọi cả toán cùng hát bài: “Việt Nam, Việt Nam!”
Tôi không kể lại chi tiết trận hải chiến vì có những nhân chứng tại chỗ như trung tá Vũ Hữu San, Phạm Trọng Quỳnh, Lê Văn Thự, Ủy Ban Hải Sử cùng chiến sĩ Hải Quân khác đã kể chi tiết trong những tài liệu khác.
Sau một thời gian mất liên lạc vô tuyến, đại tá Ngạc bắt đầu báo cáo tổn thất cả đôi bên. Về phía tàu Trung Cộng thì một chiến hạm bị bốc cháy và khi bỏ chạy bị rướn lên đá san hô. Về phần Hải Quân Việt Nam thì chiếc hộ tống hạm Nhựt Tảo bị trúng đạn ngay đài chỉ huy. Hạm trưởng bị tử thương và chiến hạm đang bốc cháy. Chiếc Lý Thường Kiệt cũng bị trúng đạn hải pháo bắt đầu nghiêng một bên. Đại tá Ngạc cho biết tình trạng chiếc Nhựt Tảo rất nguy ngập. Tôi chỉ thị nếu có thể được thì cho chiếc nầy chạy thẳng và ủi vào bờ để ít nhứt xác tàu là một chứng cớ chúng ta bảo vệ hải đảo. Tại chỗ chiếc Nhựt Tảo chìm thì một số thủy thủ đang lềnh bềnh trên mặt nước, người thì đeo phao, người thì bám vào tất cả những gì đang nổi trên mặt nước. Dã man nhứt là khi một số thủy thủ thuộc chiến hạm Nhựt Tảo đa số bị thương, bị tàu Trung Công bất chấp quy lệ về hải chiến tiếp tục bắn xối xả vào các chiếc bè, rất may chỉ có một nhân viên bị thương nhờ tất cả nằm sát xuống bè để tránh đạn. Tôi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân tại Sàigòn để xin cố vấn Hoa Kỳ can thiệp với Đệ Thất Hạm Đội của Hoa Kỳ đến nơi để cứu vớt các thủy thủ Việt Nam đang bị nạn. Mãi đến mấy ngày sau, chiến hạm Mỹ vẫn không đến mặc dù các thủy thủ đang trôi trên biển trong hải phận quốc tế. Điều đó cho thấy là họ không muốn tham dự vào vụ tranh chấp giữa Việt Nam và Trung Cộng và hơn thế nữa họ cũng không có một hành động gì dù là một hành động nhân đạo.
Tôi thấy tình hình sau đó trở nên bi đát ví như châu chấu đá voi, tới không được mà lùi cũng chết. Giải pháp duy nhứt mà một cấp chỉ huy tối thiểu phải làm là xin tăng viện. Bộ Tư Linh tăng phái thêm cho vùng I Duyên Hải hai chiến hạm nữa là tuần dương hạm Trần Quốc Toản (HQ 6) và hộ tống hạm Chí Linh (HQ 11).
Sau khi nghe trận hải chiến bắt đầu, trung tướng Trưởng đáp trực thăng đến trung tâm hành quân của Hải Quân Vùng 1 Duyên Hải và gặp tôi tại đó để nghe tôi trình bày tình hình. Lúc đó cố vấn Mỹ tại Sài gòn cho tôi biết, qua cố vấn của Hải Quân Vùng I Duyên Hải, có khoảng 17 chiến hạm Trung Cộng trong đó có 4 tàu ngầm đang hướng về Hoàng Sa từ phía Bắc. Sau này theo tài liệu hải sử thì không có ghi là có tàu ngầm.
Được tin trên, tôi có cảm giác ngay là nếu không khéo quyết định thì sẽ có một sự đụng độ lớn lao mà lần nầy sẽ là một thảm kịch cho lực lượng Hải Quân Việt Nam vì sự hiện diện của tàu ngầm. Ngay lúc đó, cố vấn trưởng Hoa Kỳ của Hải Quân Vùng I Duyên Hải bước vào Trung Tâm Hành Quân cho tôi biết phản lực cơ chiến đấu của Trung Cộng sắp cất cánh từ đảo Hải Nam để tấn công hai chiến hạm vừa được tôi chỉ định hướng về Hoàng Sa để gia nhập Hải Đội của đại tá Ngạc. Tôi rất lo ngại vì nếu 5 chiến hạm Việt Nam còn lại bị hạm đội và phi cơ Trung Cộng đánh chìm và thêm 5 thủy thủ đoàn nữa bỏ mình theo chiến hạm thì phần trách nhiệm của tôi quá nặng nề để tôi có thể lấy quyết định một mình, trong khi đó đô đốc Chơn vẫn chưa thấy đến Đà Nẵng. Rồi tự nhiên tôi chợt nghĩ tới một người, không ai khác hơn là Tướng Nguyễn Đức Khánh. Từ Trung Tâm Hành Quân Hải Quân tại Tiên Sa, trước sự hiện diện của Trung Tướng Trưởng tôi gọi điện thoại cho Chuẩn Kướng Khánh, tư lịnh Sư Đoàn I Không Quân. Tướng Khánh xuất thân là phi công khu trục. Khánh và tôi là bạn thân và chúng tôi không ngần ngại mà giúp đỡ lẫn nhau khi hữu sự. Khánh đã chở tôi theo phản lực cơ oanh tạc A-37 trong các phi vụ tập dượt của ông. Khi được điện thoại của tôi, ông nói để ông bàn lại với đơn vị khu trục của ông rồi sẽ gọi lại.
Khi Chuẩn Tướng Khánh gọi lại thì Trung Tướng Trưởng còn ngồi trong trung tâm hành quân. Ông Khánh bằng một giọng nói buồn cho tôi biết rằng ông có nói chuyện với vị chỉ huy Không Đoàn Khu Trục và được biết khu trục cơ F-5 của ông nếu ra Hoàng Sa chỉ chiến đấu được 15 phút vì sẽ không đủ xăng ở lâu hơn nữa. Tôi xoay qua hỏi Trung Tướng Trưởng nghĩ sao thì ông chỉ trả lời ngắn: “Tùy ông Thoại.” Tôi còn sợ một việc nữa là cuộc không chiến rất bất lợi về phía ta vì phi cơ Trung Cộng cất cánh từ Hải Nam gần hơn phi cơ của Không Quân Việt Nam cất cánh từ Đà Nẵng và cuộc chiến sẽ leo thang với mức độ mà chúng ta không lường trước được.


Trận hải chiến thật sự chỉ kéo dài hơn ba mươi phút. Khi phi cơ của Đô đốc Chơn và sĩ quan tùy viên của ông chạm đất tại phi trường Đà Nẳng thì trận hải chiến đã coi như kết thúc. Chiến hạm Việt Nam không đuổi theo tàu địch mà chiến hạm Trung Cộng cũng không đuổi theo chiến hạm Việt Nam.
Tôi gọi điện thoại về Bộ Tư Lịnh Hải Quân xin can thiệp với cố vấn Mỹ yêu cầu Đệ Thất Hạm Đội của Hoa Kỳ vớt các thủy thủ Việt Nam, nhưng dường như họ được chỉ thị nên không một chiến hạm Mỹ nào đến gần nơi xảy ra cuộc hải chiến.
Với những đe dọa từ phía Trung Cộng, sự không tham dự của quốc gia mà chúng ta gọi là “đồng minh”, sự từ chối của Đệ Thất Hạm Đội Hoa Kỳ trong việc cứu người trôi trên biển, tôi cảm thấy ê chề, đau đớn cho các thủy thủ đang trôi trên biển với những vết thương mà máu ra là dấu hiệu cho cá mập. Và trong sự chán nản tột cùng, tôi chỉ thị các chiến hạm bị thiệt hại rời chiến trường để đưa các thủy thủ tử thương và thương binh lên bờ tại Đà Nẵng.
Trớ trêu nhứt là 23 thủy thủ Việt Nam trôi dạt trên biển được tàu Skopionella của hãng Shell mang quốc kỳ Hòa Lan vớt, ngay sau trận hải chiến. Thương thuyền này đang trên đường từ Hong Kong đi Singapore. Trên tàu, các phu nhân của thuyền trưởng và thuyền phó chăm sóc các thủy thủ lâm nạn hết sức tận tình và tặng một số quà cho mỗi thủy thủ khi họ được giao lại cho đơn vị của Hải Đội I Duyên Phòng thuộc Vùng I Duyên Hải. Lúc ấy các nhân viên Hải Quân tham chiến đặt câu hỏi ai là “đồng minh” của ai?
Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt (HQ 16) bị trúng đạn nghiêng một bên sau trận hải chiến nên rút ra ngoài và được lịnh về Đà Nẵng, nên mất liên lac với toán đổ bộ. Mười ngày sau, 15 thủy thủ trên xuồng cao su sống lây lất trên bè, thiếu thức ăn nước uống, trôi dạt về đến Qui Nhơn và được một thuyền đánh cá cứu vớt mà chỉ có một thủy thủ chết vì kiệt sức, làm như nhờ một phép lạ mà các bác sĩ lúc đó không giải thích được.
Về phần trên đảo thì người nhái Hải Quân Việt Nam cũng chạm súng với toán đổ bộ của Trung Cộng bằng súng nhỏ. Trung úy Đơn, sĩ quan người nhái bị tử thương ngay lúc đầu khi xuồng cao su vừa đến bờ. Vì lực lượng người nhái Việt Nam quá ít nên sau cùng phải đầu hàng và bị bắt làm tù binh.
Sáng sớm ngày 20 tháng 1, một hải đội tiếp viện hùng hậu của Trung Cộng trên mười chiến hạm bắt đầu đổ quân lên bờ tràn ngập hai đảo Cam Tuyền và Hoàng Sa. Toán đổ bộ của khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ 4) trên đảo Cam Tuyền cũng như nhân viên Đài khí tượng, địa phương quân và biệt hải trên đảo Hoàng Sa bị bắt làm tù binh, tổng cộng 43 người được đưa về tỉnh Quảng Châu, Trung Cộng. Viên cố vấn Hoa Kỳ đi theo chiến hạm cũng được đưa đi Trung Hoa Lục Địa. Tất cả được trao trả lại cho chánh phủ Việt Nam Cộng Hoà, qua Hồng Thập Tự Quốc Tế, sau 27 ngày bị giam giữ nhưng họ được đối xử tương đối nhân đạo. Đề Đốc Lâm Nguơn Tánh được cử sang Hong Kong để tiếp nhận. Sự hiện diện của người Mỹ nói trên là một sự bối rối cho chánh phủ Hoa Kỳ kể cả chánh phủ Trung Cộng.
Tại tân cảng Tiên Sa (hải cảng sâu), trong khi chờ chiến hạm Lý Thường Kiệt cập bến đưa thương bịnh binh về Đà Nẵng, tôi nói với đô đốc Chơn: “Tư Lịnh, sao tôi có linh tính là Mỹ sẽ bỏ Việt Nam, nếu không tại sao họ biết Hoàng Sa là của Việt Nam mà đài khí tượng tại đó đã được quốc tế công nhận từ mấy chục năm nay, mà ngày giờ nầy họ tuyệt đối yên lặng để Trung Cộng cưỡng chiếm. Phải chăng là trước khi bỏ miền Nam, họ không muốn Hoàng Sa lọt vào tay Nga Sô?” Đô Đốc Chơn, một tướng lãnh hết sức hiểu biết nhưng dè dặt trong mọi việc, khi nghe tôi nói ông lặng thinh một hồi rồi trả lời: “Tôi không nghĩ như vậy.” Rồi ông xoay qua đề tài khác.
Khi chiến hạm Lý Thường Kiệt cập vào cầu tàu của tân cảng tại Tiên Sa, thì một cảnh tượng hết sức đau buồn diễn ra khi các băng ca đưa các nhân viên bị tử thương cũng như bị thương được đưa lên các xe cứu thương.
Tôi đích thân ra tận phi trường Đà Nẵng để tiển đưa một số thương binh bị thương nặng lên máy bay về các bịnh viện ở Sàigòn.
Vài ngày sau, Đại tướng Trần Thiện Khiêm, thủ tướng chánh phủ hướng dẫn một phái đoàn đến ủy lạo các thương binh còn lại tại bịnh xá Hải Quân Sơn Chà.
Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị cũng đề cử một phái đoàn dưới sự hướng dẫn của Đại tá Trần Văn Triết, tham mưu phó chiến tranh chính trị của Bộ Tư Lịnh Hải Quân, ra Đà Nẵng phỏng vấn và quay phim, được tôi và đại tá Ngạc tiếp đón, thuyết trình diễn tiến trận hải chiến, trên sân thượng của tuần dương hạm Trần Bình Trọng.
Thế là kết thúc một sự xâm lăng bằng võ lực của một cường quốc đối với một quốc gia nhỏ bé.


Sự tổn thất của đôi bên gồm:
Hải Quân Trung Cộng:
Hộ tống hạm Kronstad 274 bị chìm, chiến hạm này do hạm trưởng đại tá Quan Đức chỉ huy, tử trận. Vì chiến hạm này là soái hạm nên hầu hết bộ tham mưu đều tử trận gồm:
Đô đốc Phương Quang Kính, tư lịnh phó của Hạm Đội Nam Hải của Hải Quân Trung Cộng, 4 đại tá, 6 trung tá, 2 thiếu tá, 7 sĩ quan cấp uý và một số đoàn viên.
Hộ tống hạm Kronstad 271 hư hại nặng, ủi bãi sau đó phải phá hủy, hạm trưởng đại tá Vương Kỳ Uy tử trận.
Trục lôi hạm 389 bị hư hại nặng, hạm trưởng trung tá Triệu Quát tử trận.
Trục lôi hạm 396 bị hư hại nặng do đại tá Diệp Mạnh Hải tử trận, chỉ huy.

Hải quân Việt Nam Cộng Hoà:
Hộ tống hạm Nhựt Tảo(HQ 10) bị chìm do Thiếu tá (truy thăng cấp trung tá) Ngụy Văn Thà chỉ huy, tử thương với 24 chiến sĩ khác hy sinh và 26 chiến sĩ mất tích. Hạm phó Đại uý Nguyền Thành Trí tử thương trên xuồng cao su sau khi chiến hạm chìm.
Khu trục hạm Trần Khánh Dư (HQ 4) bị hư hại với 2 chiến sĩ tử thương.
Tuần dương hạm Trần Bình Trọng (HQ 5) bị hư hại với 2 chiến sĩ hy sinh.
Tuần dương hạm Lý Thường Kiệt (HQ 16) có một chiến sĩ hy sinh và 14 chiến sĩ khác trôi dạt trên xuồng cao su về Qui Nhơn.
2 nhân viên người nhái tử thương trên hải đảo.
28 quân nhân Hải Quân, Lục Quân và Địa Phương Quân Việt Nam bị bắt làm tù binh và đưa về Trung Hoa Lục Địa.
Vào tháng 2 năm 1999, sau 25 năm mất liên lạc với nhau từ trận chiến Hoàng Sa, tôi có dịp sắp đi công tác tại Dallas thuộc tiểu bang Texas, tôi sực nhớ nghe nói đại tá Ngạc đang cư ngụ tại Dallas. Tôi hỏi thăm số điện thoại và liên lạc nói chuyện với đại tá Ngạc.
Qua điện thoại tôi nói nguyên văn như sau: “Tôi rất mừng tìm được anh sau bao nhiêu năm chúng ta xa cách. Mỗi người nhìn sự việc xảy ra tại Hoàng Sa khác nhau, chỉ tôi và anh thấu rõ hoàn cảnh lúc bấy giờ, sự khó khăn của cấp chỉ huy trực tiếp chịu trách nhiêm trên mặt pháp lý cũng như quân sự. Tôi cám ơn anh giúp tôi thi hành trách nhiệm của tôi lúc bấy giờ trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn và nguy hiểm. Anh là một anh hùng trong lịch sử hải chiến.” Đại tá Ngạc bằng một giọng bình thản trả lời tôi qua điện thoại từ Dallas: “Đã là ở trong quân ngũ, đô đốc là cấp chỉ huy chiến thuật mà tôi thấy đô đốc lúc đó cần tôi và tin tôi, đó mới là điều quan trọng, tôi cố gắng làm tối đa cái gì tôi làm được nhưng hậu quả nhiều khi mình không biết trước được.”
Cuộc điện đàm rất là thân mật và cảm động, tôi cho Đại tá Ngạc biết là ngày 27/2 tôi sẽ đi công tác tại Dallas và sẽ gặp ông ngày hôm đó. Đại tá Ngạc rất mừng và nói: “May quá, vì cuối tháng này chúng tôi sẽ dọn đi California.” Tôi không dè đại tá Ngạc qua đời một cách đột ngột vài ngày sau khi nói điện thoại với tôi và đúng 15 ngày trước ngày hẹn gặp tôi. Có lẽ tôi là người hải quân cuối cùng mà đại tá Ngạc nói chuyện trước khi rời gia đình và chiến hữu để ra đi vĩnh viễn.
Niềm an ủi của tôi là được nói những gì tôi muốn nói với đại tá Ngạc từ Tết năm 1974, hai mươi lăm năm về trước.
Sự hy sinh của các thủy thủ can trường vẫn còn là một bằng chứng bằng xương bằng máu để con cháu chúng ta tranh đấu trước toà án quốc tế, để đòi hỏi Trung Cộng phải giao trả các đảo này cho Việt Nam.
Ai là người Việt Nam có quyền hãnh diện là trận hải chiến Hoàng Sa là một trận hải chiến duy nhất của Việt Nam và của thế kỷ, chống ngoại xâm, và bảy thế kỷ sau khi Tướng Trần Hưng Đạo đánh bại quân Mông Cổ từ phương Bắc, trên mặt nước.
Còn những ai nghĩ là Việt Nam Cộng Hoà còn lệ thuộc Mỹ phần nào thì đây là bằng chứng rõ rệt là việc tấn công lực lượng Trung Cộng là hoàn toàn do tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra lịnh, không có sự đồng ý của Hoa Kỳ và không có sự giúp đỡ của Hoa Kỳ dù là nhân đạo tối thiểu như vớt người trôi trên biển cả.
Sau này, rất nhiều báo chí sách vở bình luận về hải đảo Hoàng Sa và trận hải chiến và phê phán nhiều, kẻ kể công người buộc tội, riêng tôi thì chúng ta không nên quên là dù chúng ta có bốn thủy thủ đoàn can trường tham gia cuộc hải chiến nhưng các chiến hạm của ta vừa cũ kỷ (từ Đệ Nhị Thế Chiến) không có đầy đủ vũ khí tối tân, kể cả đầy đủ phương tiện cấp cứu và cũng không có một lực lượng trừ bị để tăng cường khi cần. Việc súng bất khiển dụng bất thần hoặc đạn bạn bắn trúng bạn là chuyện không sao tránh khỏi trong mọi chiến trận dù là trên đất liền, trên không trung hay trên mặt biển trong lúc chạm địch.
Đại tá Hà Văn Ngạc, vị hải đội trưởng trầm lặng, các hạm trưởng Nguỵ Văn Thà, Vũ Hữu San, Phạm Trọng Quỳnh, Lê Văn Thự cùng thủy thủ đoàn cũng như các người nhái và biệt hải tham dự trận Hoàng Sa xứng đáng là những anh hùng của Quân Lực Việt Nam.
Hải Đội Việt Nam Cộng Hòa nổ súng chỉ là một hành động “tượng trưng nhưng cứng rắn” để chứng tỏ sự bảo vệ chủ quyền các đảo Hoàng Sa chớ không có mục tiêu hủy diệt hải đội của Trung Cộng.
Tổng thống Thiệu bị ở trong thế “chẳng đặng đừng.” Không phản ứng gì hết thì lịch sử sẽ kết tội hèn nhát, mà đụng độ với hải quân của một cường quốc như Trung Cộng thời bấy giờ là một quyết định táo bạo và can trường.
Tinh thần yêu nước không cần được biểu lộ bằng những lời tuyên bố mát tai của những chính trị gia, mà được biểu lộ một cách cảm động và hùng hồn nhất, bởi những thủy thủ của toán đổ bộ của tuần dương hạm Lý Thường Kiệt vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày 19 tháng giêng năm 1974 tại Hoàng Sa trên xuồng cao su, khi 15 chiến sĩ hải quân can trường đồng ca bài “Việt Nam, Việt Nam” khi thấy chiến hạm Trung Cộng bị trúng đạn của chiến hạm Việt Nam. Bài hát này cũng là bài hát cuối cùng của hạ sĩ Nguyễn văn Duyên, vì sau mười ngày trên biển cả, ngày thì nóng cháy da, đêm thì lạnh thấu xương, hết lương thực, hết nước uống, đuối sức, anh Duyên đã trút hơi thở cuối cùng khi trôi dạt về tới Qui Nhơn...





Phó Đề Đốc Hồ Văn Kỳ Thoại trên đảo Pattle (Quần đảo Hoàng Sa)

Phó Đề đốc Hồ Văn Kỳ Thoại đã ra lệnh khai hỏa trước



Tài liệu tổng hợp - Tây-Sa Hải-Chiến (Vũ Hữu San)


 Tây-Sa Hải-Chiến
Lời Webmaster: Bài viết này để trả lời Chatters Paltalk về các câu hỏi (1) TC viết gì đặc-biệt về trận Hải-chiến Hoàng-Sa, (2) Tại sao lại có chuyện HQ-16 trúng đạn của ta, (3) Chiến-hạm nào khai-hoả đầu tiên, (4) Định-mệnh tàn-nhẫn nào dành cho Phân-đoàn HQ-5/HQ-10 khi đi tăng cường, (5) Mấy tài-liệu xuyên-tạc nào? "Hải-Quân Bội-phản", Ai làm vậy?... Các câu trả lời là theo quan-điểm cá-nhân của riêng chúng tôi trong vị-thế trách-nhiệm của SQ Kế-Nhiệm Quyền Chỉ-Huy tại Hoàng-Sa năm 1974.
   
Trung-Cộng gọi Quần-đảo Hoàng-Sa của Việt-Nam là Tây-Sa. Người Tàu từng gọi nhiều tên bất-nhất. Họ tưởng Quần-đảo có 7 đảo nên gọi là Thất-Châu, có khi nghe nói 9 đảo nên đặt tên biển Hoàng-Sa là Cửu-đảo-dương. Truyện mấy người Tàu khôi-hài, tức cười… Quý Vị nào muốn tự tìm hiểu thêm về Hải-Chiến Hoàng-Sa, có thể search (qua Google hay qua các search engine khác) những chữ Trung-Hoa như 西沙海战 1974 (Hán Nôm: Tây Sa, Hải Chiến, 1974 - Copy & Paste vào ô trống của Google. 
Tướng Tàu Nguỵ Minh Sâm gọi là "Quý Sửu Hải Chiến".
Đại Tá Ngạc nói "Giáp-Dần Hoàng-Sa Chiến" chẳng hiểu là trận chiến năm nào vậy Ông Đại Tá ?
Ngày 19 tháng 01 năm 1974 (ngày 27 tháng Chạp âm lịch năm Quý Sửu), Lực-Lượng Hải-Quân Việt-Nam gồm có 1 Khu-Trục-Hạm (HQ-4), 2 Tuần-Dương-Hạm (HQ-5, HQ-16) và 1 Hộ-Tống-Hạm (HQ-10) đã anh-dũng chiến-đấu chống-trả cuộc xâm-lăng của Đế-quốc Trung-Cộng vào quần-đảo Hoàng-Sa thuộc lãnh-thổ Việt-Nam Cộng-Hoà.[1]
Bộ Ngoại-giao Việt-Nam Cộng-Hoà ra tuyên-cáo ngay trong ngày đó, đại-ý như sau: Sáng ngày hôm nay 19.1/1974, hồi 10 giờ 20, để bảo-vệ lãnh-hải, Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư mang số HQ-4, [2] đã phản-pháo vào Hộ-Tống-Hạm Trung-Cộng[3]... mở đầu trận Hải-Chiến Hoàng-Sa.[4]


Súng "pháo hiệu" của HQVNCH hồi 1974, bắn khá êm, không gây tiếng nổ lớn, cho một vệt sáng bay thẳng lên trời.

Website Trung-Cộng viết: Ngay khi có pháo-hiệu (đương-nhiên là vô hại), những trái đạn đầu tiên từ HQ-4 bắn ra, do ngắm từ lâu nên trúng ngay đích, hạ các Hạm-Trưởng và làm tử-thương chính-ủy (Phùng Tòng Bách 马松柏) .(Dịch âm Hán-Việt từ : Nam việt quân hạm đích đệ nhất pháo miểu chuẩn đích thị trung phương hạm đĩnh đích chỉ huy thai, do vu kì miểu chuẩn liễu ngận trường thì gian, sở dĩ pháo đạn đả đích ngận chuẩn. Nhất bài pháo hạ lai, trung phương đích kỉ cá hạm trường dữ chánh ủy phi tử tức thương)[5]… Một Ông Tướng Hải-Quân VNCH lại nói bắn không trúng (sic!)
Theo Tài-liệu và hình-ảnh trưng-bày của Trung-Cộng, trong giai-đoạn chót của Hải-chiến; HQ-4 tả-xung hữu-kích giữa các chiến-hạm địch. Trừ Tảo-Lôi-hạm 389 đang nguy-cấp (nước ngập, sắp chìm), các tàu Trung-Cộng 271/274 CungT-396 (toàn tốc Nam hạ) “tập-trung cận-xạ” vào HQ-4 vv…
Phía Việt-Nam, HQ-4 đoạn-chiến hồi 11:10 trong khi Hạm-đội địch ào-ạt tăng-cường. Sáng hôm sau, Trung-Cộng với lực-lượng hùng-hậu đổ-bộ và chiếm toàn-thể quần-đảo Hoàng-Sa.
   
Hình-ảnh tại cầu tàu Tiên-Sa Đà-Nẵng sáng ngày 20-1-1974. Hậu-cảnh là HQ-4, nhân-viên đang làm việc tu-bổ chiến-hạm. Từ phải sang trái: HQ Đại–tá Hà-Văn-Ngac (chân mang dép) CHT/HhQ; HQ Trung-Tá Vũ-Hữu-San, HT/HQ-4; Tư-Lệnh Hải-Quân VNCH; HQ Đại–tá Nguyễn-Viết-Tân, CHT Sở Phòng-Vệ Duyên-Hải; 2 Sĩ-Quan Biệt-Hải và 2 Sĩ-Quan Người-Nhái.

Nhận-xét về tương-quan lực-lượng Hải-Quân đôi bên trong trận Hải-chiến này, Đại-Tướng Cao-Văn-Viên, Tổng-Tham-Mưu-Trưởng QLVNCH thời ấy đã viết như sau: “Hải-Quân Việt-Nam được trang-bị cho nhiệm-vụ chính-yếu là tuần-tiễu các vùng sông-ngòi và ngăn-chặn địch-quân xâm-nhập vào vùng duyên-hải, thực-sự không phải là đối-thủ của một Hải-Quân tân-tiến như Hải-Quân Trung-Cộng trong một trận Hải-chiến tuy ngắn-ngủi nhưng ác-liệt tại Hoàng-Sa vào năm 1974”.[6]
            Có nhiều bài viết và sách báo quốc-tế đã bênh-vực cho lẽ phải chủ-quyền của Việt-Nam[7]. Riêng pho sách bàn-luận về chiến-lược Hải-lực Thế-giới "Conway's All the World's Fighting Ships 1947-1982" đã đề-cao tinh-thần kiên-quyết của HQVN chống xâm-lược. Chủ-biên là Robert Gardiner viết rằng: "Không những chiến-hạm Việt-Nam đã dũng-cảm bắn chìm hai tàu địch, gây hư-hại nặng cho 2 chiếc khác của Siêu-cường Trung-Cộng ngoài Hoàng-Sa, mà lại còn (có khả-năng) gửi thêm quân phòng-thủ tăng-cường cho Trường-Sa tiếp-tục chặn-đứng âm-mưu lấn-chiếm của chúng."[8]
Ðổi lại, thiệt-hại của HQVNCH rất nhẹ, chỉ có Hộ-Tống-Hạm HQ-10 bị chìm.[9]

Tổng-kết thiệt-hại của HQ Trung-Cộng và HQ Việt-Nam
            Nhờ thi-hành những âm-mưu thâm-độc và lợi-dụng đúng thời Việt-Nam Cộng-Hoà suy-yếu; Trung-Cộng đã xâm-lăng cưỡng-chiếm được cả vùng biển đảo này của VNCH. Thế nhưng nếu chỉ nhìn vào góc-cạnh nhỏ-bé là hải-chiến không thôi, Hải-Quân Việt-Nam Cộng-Hoà với tinh-thần quyết-tử đã hoàn-toàn chiến-thắng địch-quân[10]. Tổng-kết thiệt-hại đôi bên chứng-minh rõ-ràng điều đó.
            Khi bàn-luận về Hải-lực Thế-giới, giới quân-sự tin-tưởng ở những báo-cáo chính-xác như của "Conway's All the World's Fighting Ships 1947-1982" vì uy-tín quá lớn của Ban Biên-Tập và Nhà Xuất-bản kỳ-cựu hàng mấy thế-kỷ qua. Như trên đã nói, Chủ-biên Robert Gardiner viết ngắn-gọn: "chiến-hạm Việt-Nam đã bắn chìm hai tàu địch, gây hư-hại nặng cho 2 chiếc khác của Trung-Cộng. Thiệt-hại của HQVNCH rất nhẹ, chỉ có một Hộ-Tống-Hạm bị chìm.
            Theo Bách-Khoa Từ-Điển Wikipedia Encyclopedia, từ-mục “Battle of Hoang Sa 1974” căn-cứ vào các nguồn tin Trung-Cộng thì có tất cả 6 chiến-hạm (TC) trúng đạn của Hải-Quân Việt-Nam. Nguyên-văn: From the sources of China, on the Chinese side, all No. 274, No. 271, No. 389 and No. 396 were hit, No. 281, No. 282, No. 402 and No. 407 malfunctioned; on Vietnamese side, HQ-10 was sank. China captured 48 prisoners, including 1 American.[11]
Phía VNCH, vào ngày 19-1-1974, Bộ Tổng-Tham-Mưu QLVNCH lập-tức công-khai phát-thanh hay đưa lên mặt báo về kết-quả trận đánh Hoàng-Sa. Một tập tài-liệu có thể gọi được là tiêu-chuẩn, nhan-đề “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam” tường-trình tổn-thất đôi bên như sau:
VNCH: 1 chiếc chiến-hạm bị hư-hại toàn-diện,
1 chiếc bị hư-hại nặng,
2 chiếc bị hư-hại nhẹ.
Trung-Cộng: 1 chiến-hạm loại Kronstadt bi cháy toàn-diện và đắm-chìm,
1 chiếc bị trúng đạn hư-hại nặng, phải ủi vào bờ, sau đó nổ-tung,
2 chiếc bị hư-hại nặng.[12]
Và sau cùng, muốn xác-nhận lại kết-quả, người ta xem tài-liệu Trung-Công viết ra sao. Tuy Quân-đội Trung-Cộng thường tuyên-truyền, nhưng cũng đã nói ra sự thật.
http://military.china.com/zh_cn/bbs/11018441/20040713/11779747.html” là trang thuộc mạng-lưới điện-toán Trung-Cộng trưng-bày hai hình-ảnh mà họ gọi là “lịch-sử” sau đây:
(1) Hình chiếc T-389 (Tảo-Lôi-Hạm) chìm tại Hoàng-Sa (trưng-bày tại Bảo-Tàng-Viện HQ, Qingdao Navy Museum) và
(2) Hình Liệp-Tiềm-Đĩnh K-274 sau khi trục-vớt, được một chiếc Trục-Vớt-Hạm kèm hông đưa về bến. Một số người tượng-trưng đứng đón chiếc tàu tơi-tả, hoàn-toàn bất-khiển-dụng đang được đẩy vào cầu tàu. 

  389艇遭越舰重创后抢滩成功(某军迷网友翻拍自青岛海军博物馆)[13]
Hình trưng-bày tại Bảo-Tàng-Viện HQ/TC (Qingdao Navy Museum) về Tảo-Lôi-Hạm T-389 chìm tại bìa đảo Quang-Hoà.
 
  274号猎潜艇---西沙海战的主力舰艇之一 
  图为274艇从西沙巡航回到亚龙湾时的情景[14]
Hình Liệp-Tiềm-Đĩnh K-274 được một chiếc Trục-Vớt-Hạm kèm hông đưa về bến.

            Đặc-biệt theo Trung-Cộng thì ngoài những hoạt-động tác-chiến của HQVNCH cũng tương-tự như các bản tường-trình của VNCH[15], nhưng “thời-khoảng” hải-chiến Hoàng-Sa của họ lại khác. Trong một số báo-cáo Hải-chiến, Trung-Cộng cho rằng cuộc chiến kéo dài tới hơn 4 tiếng đồng-hồ[16]. Diễn-tiến “tác-chiến” sau hồi 11:00 được kể lại kèm với các công-tác khẩn-cấp phòng-tai và cứu-trợ nhau để tàu khỏi chìm.[17] Đặc-biệt là sự “tác-chiến anh-dũng” của hai Hộ-Tống-Hạm cao-tốc 30.5 gút (281 & 282). Dưới sự điều-động của (Hải) Đội-Trưởng Lưu-Hi-Trung, hai Liệp-Tiềm-Đĩnh[18] này “nhập chiến-tràng” bắn chìm HQ-10 của HQVN vào hồi 2 giờ 52 phút chiều.

 







Vì HQ Trung-Cộng tại Hoàng-Sa đã bị tê-liệt, lại sợ tàu HQVN phản-ứng bất-lợi, Quân-Ủy Trung-Ương TC phải ra lệnh vội-vã cho 2 Liệp-Tiềm-Đĩnh lớp 037 cao-tốc (30.5 gút) này chạy đến thanh-toán HQ-10 vào buổi chiều ngày 19-1-1974.

Tổ lãnh đạo TC 6 người gồm Diệp Kiếm Anh, Đặng Tiểu Bình, Vương Hồng Văn, Trương Xuân Kiều, Trần Tích Liên, Tô Chấn Hoa. Hung-hăng hiếu-chiến nhất là Đặng-Tiểu-Bình, Tuy là Phó nhưng lấn-lướt luôn quyền của Thống-Chế Diệp-Kiếm-Anh là "đầu thảo".
Mao-Trạch-Đông, Chu-Ân-Lai cũng tham-gia điều-động lực-lượng. Trận chiến Hoàng Sa không thể là biến-cố tuần-tiễu thông thường và nhất-định không thể chỉ là Tao-Ngộ-Chiến.
   
Hình trái: HQ Ðại-Tá Hà-Văn-Ngạc, Chỉ-Huy-Trưởng cuộc Hành-Quân Bảo-Vệ Hoàng-Sa trong giai-đoạn chót khi hải-chiến.
Hình phải:HQ Thiếu-Tá Ngụy-Văn-Thà (hình chụp khi còn là SVSQ son trẻ), Hạm-Trưởng chết trên chiến-hạm HQ-10.
*
* * 
 
Sau hải-chiến, HQ-4 tiếp-tục hành-quân, yểm trợ hải-pháo phía Nam Vùng 1CT.
2 tuần-lễ sau, HQ-4 trở về Quân-Cảng Sài-Gòn. 



Những hình trên đây là các chiến-hạm thuộc Lực-Lượng Hải-Quân Việt-Nam: Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư (HQ-4), 2 Tuần-Dương-Hạm Trần-Bình-Trọng (HQ-5), Lý-Thường-Kiệt (HQ-16) và Hộ-Tống-Hạm Nhật-Tảo (HQ-10).


Sơ-đồ điều quân của trận hải-chiến Hoàng-Sa quanh hai đảo Duy-Mộng và Quang-Hoà Đông (chữ Nho là ghi-chú của phía Trung-Cộng, vị-trí chiến-hạm TC khá phù-hợp với thực-tế). Sơ-đồ này dựa theo các vị-trí trong Phúc-trình Hành-Quân Hoàng-Sa của HQ-5 có chữ ký và đóng dấu của HQ Trung-Tá Pham-Trọng-Quỳnh. Xin xem kỹ để biết các sự kiện (1) việc đổ-bộ bất thành vì HQ-16/HQ-10 không tới vị-trí hành-quân, (2) friendly fire vì HQ-16 thi-hành sai kế-hoạch Và HQ-5 không chạy theo OTC là HQ-4, (3) vị-trí HQ-5 rất xa các chiến-hạm TC, quá gần HQ-16. (4) Khi tác chiến HQ-5 chạy bỏ Tàu TC lại phía đuôi  (gần nhất 5,000 yards). Trong khi súng 40 ly với tầm hữu-hiệu lý-thuyết tối-đa 3500-4000 yards, xuyên-phá thép <1,000m (trong sông, còn ít hơn nữa, không lính thuỷ nào bắn 40 ly khi địch xa 5, 6km), súng liên-thanh, súng cối, 20 ly hay 40 ly (thực-sự không phải là pháo hải-chiến căn-bản) hoàn-toàn vô-dụng khi khoảng-cách với địch-quân TC là 4 - 5 hải-lý (HQ-5 chạy hướng Tây). Khi kể ra người ta cười cho nhất là chuyện súng tả-hạm bắn không ngừng, rất kỳ quái là hạ tàu địch bên hữu-hạm!

Vài đoạn trong Phúc-trình Hành-Quân Hoàng-Sa của HQ-5 có chữ ký và đóng dấu của HQ Trung-Tá Pham-Trọng-Quỳnh. Ảnh-hưởng của Đại-Tá Ngạc (đi trên tàu này) rõ-rệt nhất trong PT này là việc HQ-5 chọn lựa mục-tiêu, tách từng chiến-hạm địch để tấn-công riêng rẽ (chắc là Tàu Cộng cho phép?!). Xem kỹ sẽ thấy HQ-5 (giống trường-hợp HQ-16) không phân-biệt được hai đảo Quang-Hoà Đông (nơi Hành-Quân đổ-bộ) và Quang-Hoà Tây - Hai chiến-hạm này cùng chạy hướng Tây bỏ địch nằm phía lái, rồi bắn nhau, không bắn vào địch (các tàu TC đều nằm phía lái & cách xa họ 7 - 8 cây số)!

Sơ-Đồ HQ Đại-Tá Hà-Văn-Ngạc hoàn-toàn "khác", sai ngay từ điểm HQVN tập-trung, qua điểm đổ-bộ cho cả đến khi triệt-thoái... và có tới 6 tàu Trung-Cộng tăng-viện nữa. Nhưng quan-trọng nhất là vị-trí mục-tiêu không phải chỗ mũi tên (không bao giờ có địch ở vị-trí này). Ghi nhận thêm: suốt đêm 18 rạng 19-1-1974, HQ-4 tuần tiễu trục Bắc-Nam Cam-Tuyền / Antelope bảo vệ toán nhân-viên HQ-4 trên đảo Cam-Tuyền. Bịa như vật rất là lố bịch vì không thể nào HQ-4 /HQ-5 chạy vòng vòng chán rồi lại trở về chỗ cũ (có lẽ điên rồi chăng?). Bài viết của Ông Trần-Đỗ-Cẩm có lẽ đã sử-dụng "nội-dung" sơ-đồ này, chỉ hơi khác hình-thức trình-bày.
Phía dưới là Sơ-Đồ Hành Quân của Lê-Văn-Thự: HQ-16 từ ngoài biển vào chạy xuống, HQ-10 vòng đảo Vĩnh Lạc vào cửa Nam đi lên... Hoàn toàn phản sự thật và bịa đặt vô lý.

Sơ-Đồ Hành Quân của Hạm-Trưởng Lê-Văn-Thự đính kèm bài viết của Thự: cà tàu HQ-16 & HQ-10 đều ở ngoài khơi trong đêm, khởi hành vào Hoàng Sa sáng 19-1.


Cũng như ô Ngạc, ô Lê văn Thự (theo ô Ngạc nói là SQ ít tích-cực, nên tôi không mấy tin-tưởng) cũng viết ra một bài "tự khai". Mời Quý Vị xem cho kỹ để hiểu: "Không khảo mà xưng", "Bút xa gà chết" "Lạy Ông tôi ở bụi này".
Kỹ hơn chút nữa xin đọc những lời phát-biểu của các lính HQVNCH, nghĩ thấm-thía rất đúng: "Trong quá khứ tôi cũng đã đôi lần thấy có người dại dột vạch áo cho người xem lưng, nhưng trường hợp Ông... thì lại khác, ông vạch áo, bôi bùn nhơ lên rồi mới mời người khác đến xem".  
Ông Thự khai tự ý đánh, không truyền tin, không biết có bao nhiêu tàu trong vùng, không nhìn ra số của tàu địch (3 chiếc?!) bắn tràn 15 phút không trúng, mà khi "Quan sát phía sau lái HQ-10 thấy 4, 5 cái đầu nhấp nhô trên mặt biển"...  thì Thự bỏ đi luôn.
Mấy anh ViXi, mấy anh dốt nát xúi bẩy hại bạn và cả một vài anh Việt-gian, thật tăm tối ngu dốt, khi đọc không thấy mùi thủm, ôm chặt, lợi-dụng hít lấy hít để, giới-thiệu, vận động phổ-biến cho Thự... lạ thật. Văn minh lên, đỉnh cao trí tuệ loài... ơi!

(cali Today) Duc Van Nguyen,  Jun 11, 2004 18:50:15  
Thua Nien Truong Le Van Thu,
Doc bai cua Nieb Truong noi ve tran hai chien Hoang Sa, Nien Truong co noi:"HQ 4 va HQ 5 nghe bi tray mot vet son nao..." toi nghi Nien Truong da noi khong dung su that, va nhieu dieu khac nua trong bai viet da khong dung su that hoac phan bac nhau, mac du Nien Truong da tham du tran chien nay mot cach truc tiep.

Bài "Sự thật hay là không thật về trận hải chiến hoàng sa của cưụ Hạm trưởng HQ16 Lê Văn Thự"
Jun 15, 2004, HQ Trung Úy Hồ Hải viết:
"Trên web site của Calitoday, trả lời độc giã, ông Thự còn tệ hại hơn nưã, đánh loạn chiêu khiến cho người biết chuyện không khỏi thất vọng, xấu hổ và bất bình. Ông khoe tàu ông vì có công nên mới được BTL/HQ tổ chức tiếp đón tưng bừng, tuyên dương, thăng cấp tại cầu B, còn HQ4 và HQ5 không có. Từ đó, một lần nữa ông kết luận là HQ5 và HQ4 không tham chiến, không bị trầy cọng sơn v.v… Tôi thực sự không hiểu bây giờ lớn tuổi ông trở nên kém hay ngày xưa vốn dĩ ông cũng  đã quá kém như vậy?"

(cali Today) Độc giả Hoàng Văn Tâm:
Tựa đề bài viết: Ở nội dung, chính tác giả tiết lộ là ông không biết gì về hoạt động tác chiến của HQ4 và HQ5, vậy mà ông dám đề tựa bài là: "Sự Thật Về Trận HCHS". Cộng với rất nhiều điểm sai khác, nếu ông đề "Một Nửa Sự Thật..." cũng vẫn khó chấp nhận. Ngoài ra ông còn cho biết ông mất liên lạc với CHT Hành Quân là Đại Tá Ngạc vậy mà ông dám phê bình bài tường thuật trận đánh của DT Ngạc là "hoàn toàn sai".
Tong Le  
Ong Thu nghi gi khi viet bai nay?... Lo.i i'ch gi` khi vie't tre^n ma'u cu?a do`ng do^.i thua Ong? su. tha^.t la` the^; do' hay su. tha^.t do^?i chie^`u ??

Một độc giả HQ trường HQ/NT:
Ông Thự viết "Tôi ra trường lâu ngày và gặp lúc hữu sự, lại không còn nhớ cách tính trọng tâm con tàu nên tôi không dám... tôi rất ngại mà cũng không chắc... sợ lật tàu". Năm 1974 ông kém như thế, cho đến nay ông viết bài này, không thấy khá hơn tí nào cả.

Dac Nguyen  
Toi co nguoi anh ruot hy sinh trong tran Hoang Sa tren HQ 4. Nhung loi viet va phe binh noi la khong co cuoc hai chien thi that la au tri va khong co mot su hieu biet toi thieu truoc khi phe binh mot viec lon. Day la van de chung cua nhan dan Vietnam khi doi dau voi bon quy do Trung Hoa. Hon the nua, chung ta chap nhan la tran Hai Chien Hoang Sa la co that va chung cu ro rang. Kinh Chao  
HQ Trung-Úy Mai-Công-Minh, Sĩ-Quan Hải-Pháo HQ-4, tốt nghiệp Destroyer School, hiện trách nhiệm phòng Lab của USC San José viết: Thoat dau toi rat pha^?n no^. ve bai nay, nhung sau mot tuan suy di nghi~ lai., toi lai thuong ha.i ong Thu . Toi nghi~ ong la mot nguoi mac binh ta^m tha^`n . Co the ong vi` qua so+. ha~i trong cuoc chien vi` tau ga^`n chi`m, nen dau oc khong binh thuong nua. Trong tri' luc nao cung the^u de^.t nhung dien tien ma ong nghi phai xay ra dde^? bie^.n minh cho su+. thiet hai cu?a chien ham mi`nh. Nga`y na`y qua tha'ng no., su tuong tuong ddo' tro+? thanh su+. tha^.t luo^n ddo^'i voi ong ta..
Khong binh ta^m tha^`n sao duoc khi mot SQHQ dan anh cua chung ta lai viet nhung chuyen co' tha`nh kho^ng, va kho^ng tha`nh co' ?Khong binh tam than , sao ong Thu lai da^~m tren xac chet cua cac chien si khac de tu+. to^n vinh mi`nh ?
Mong rang than nhan hay ban be than thich cua ong nen gioi thieu mot bac si tam than de dieu tri cho ong ta, de khoi viet them nhung bai phi? nho^? HQ noi rieng va QLVNCH noi chung. Mong thay!

toan nguyen, Jun 08, 2004 19:51:19 
...
6/ Neu cac bai viet cua Anh Thu la dung su that, thi chinh ban than toi cung lay lam tui nhuc vi da lam viec duoi quyen cac vi chi-huy bat tai
7/ Con neu nhu Anh THU da viet ra nhung dieu sai su thuc, khong co tai lieu dan chung cung voi cac su suy doan vien vong, thi mot lan nua, toi xin Anh THU viet mot bai xin ta loi voi:
*Cac doc-gia Bao Calitoday, Bao Thoi-luan va cac Ban be cua Anh.
*Cac Anh Linh tu si cua HQ4,5,10,19, cung HQ trung Ta NGUY VAN THA, Ham-Truong HQ 10 da Anh Dung hy sinh cho To-quoc Viet-nam.

Chủ-Tịch Hoi Dong Hai Su HQ/VNCH. Sent: Tuesday, May 11, 2004 4:35 PM
Điện thư gửi các cựu HQVNCH:
Hoi Dong Hai Su khong ta'n ddo^`ng bai cua anh Le Van Thu vi nhieu ly do, dac biet la:
       - dda(ng ba'o o ngoa`i thay vi thao luan trong no^.i bo^. HQ (va.ch a'o cho nguoi xem lung);
       - nhieu nhan xet sai su thuc vi thie^'u kie^?m chu+'ng hay vi ly do nao khac (thi du "HQ4 va HQ5 khong bi tra^`y so+n..".);
       - chi? tri'ch cac ban ddo^`ng ngu~ (thi du mot so nhan vien HQ10 "nha't gan" nhay xuong bien,. .).

Thự thì như vậy, nhưng lính Giám-Lộ của Thự giỏi hơn nhiều, thấy toàn cảnh hải-chiến "dưới chân trời"!


  


Hình-ảnh Kronstadt 274 và 271 của Trung-Cộng, chụp từ Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ-4 (khoảng cách chừng 400 và 450m, ngoài khơi đảo Duy-Mộng) ngay trước trận hải-chiến một giờ. Trừ súng sân trước 271 hướng thiên, có lẽ đang sửa chữa/tu-chỉnh) các Chiến-hạm Trung-Cộng đều chĩa tất cả hải-pháo nhắm thẳng vào một mình HQ-4. Tàu 274 "abroad side" trong khi súng sân sau chiếc 271 cũng vậy, sẵn-sàng nhả đạn. **

** Ô Ngạc viết khi tàu địch ở phía đuôi tàu Ông (Hồ-Hải HQ-5), cách xa nhau 4 -5 km: "Tôi rất tiếc là trên Tuần-dương-hạm HQ 5 còn có HQ Đại-Úy Trần-kim-Điệp thuộc phòng nhì Vùng I duyên-hải, mà tôi mới biết về sau, có mang theo máy ảnh, nhưng vị này đã không có can-đảm của một phóng-viên chiến-trường, ra khỏi phòng ăn sĩ-quan, trong lúc khói đạn mịt-mùng, để chụp ảnh ít nhất là chiếc Kronstadt 271 đang dẫy chết." Buồn cho kiến thức "khẩu độ" tệ như thế mà tiếc, dám viết lại về sự can-đảm của Đ/Úy Diệp. Bất công quá!

  
Một bản hùng-ca về Hải-Chiến Hoàng-Sa: “HQ-4 đánh chìm tàu Trung-Cộng”. Tác-giả & Khối Chiến-Tranh Chính-Trị thuộc Bộ Tư-lệnh Hải-Quân đã gửi xuống HQ-4 ngày chiến-hạm về bến, như một sự vinh-danh và là một bằng-chứng chiến-công giết địch.

 
Yếu-tố tập-kích bất-ngờ với số-lượng lớn-lao những chiến-đĩnh có vận-tốc cao đã từng được dự-trù trong kế-hoạch tái-chiếm Hoàng-Sa.

 
Ðặc-tính của Hộ-Tống-Hạm Kronstadt thuộc Lực-Lượng Hải-Quân Trung-Cộng. Lưu-ý là HQ-4 có cỡ hải-pháo nhỏ & nòng ngắn hơn nhiều, chỉ 3 inches x 50 mà thôi.

Ðặc-tính của Trục-Lôi-Hạm T 43 thuộc Lực-Lượng Hải-Quân Trung-Cộng. Vũ-khí sân trước, thay vì 37 ly kép tiêu-chuẩn, hai tàu tham-chiến389 và 396 đều được trang-bị súng 85 ly (3.5 in). ĐT Ngạc đã viết là Ông thực-sự không biết đặc-tính & khả-năng tác-chiến của hai chiếc này!

Phụ-Bản 1
Tuyên-cáo của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam Cộng-Hoà
số 015/BNG/TTBC/TT (Ngày 19.1.1974)

Sau khi mạo-nhận ngày 11-1-1974 chủ-quyền trên hai quần-đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa của Việt-Nam Cộng-Hoà, Trung-Cộng đã đưa Hải-Quân tới khu-vực Hoàng-Sa, và đổ-bộ quân lính lên các đảo Cam-Tuyền, Quang-Hoà và Duy-Mộng. Lực-lượng Hải-Quân Trung-Cộng gồm 11 chiến-đĩnh thuộc nhiều loại và trọng-lượng khác nhau, kể cả tàu loại Komar có trang-bị hoả-tiễn.
Để bảo-vệ sự vẹn-toàn lãnh-thổ và nền an-ninh quốc-gia trước cuộc xâm-lăng quân-sự này, các lực-lượng Hải-Quân Việt-Nam Cộng-Hoà trấn-đóng trong khu-vực này đã ra lệnh cho bọn xâm-nhập phải rời khỏi khu-vực. Thay vì tuân-lệnh, các tàu Trung-Cộng, kể từ 18.1.1974, lại có những hành-động khiêu-khích như đâm thẳng vào các chiến-đĩnh Việt-Nam.
Sáng ngày nay 19.1/1974, hồi 10 giờ 20, một Hộ-Tống-Hạm Trung-Cộng thuộc loại Kronstadt đã khai-hoả bắn vào Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư mang số HQ-04 [19] của Việt-Nam Cộng-Hoà. Để tự-vệ, các chiến-hạm Việt-Nam đã phản-pháo và gây hư-hại cho Hộ-Tống-Hạm Trung-Cộng. Cuộc giao-tranh hiện còn tiếp-diễn và đang gây thiệt-hại về nhân-mạng và vật-chất cho cả đôi bên.
Các hành-động quân-sự của Trung-Cộng là hành-vi xâm-phạm trắng-trợn vào lãnh-thổ Việt-Nam Cộng-Hoà, và một lần nữa vạch-trần chính-sách bành-trướng đế-quốc mà Trung-Cộng liên-tục theo-đuổi, đã được biểu-lộ qua thôn-tính Tây-Tạng, cuộc xâm-lăng Đại-Hàn và Ấn-Độ trước kia.
Việc Trung-Cộng ngày nay xâm-phạm lãnh-thổ Việt-Nam Cộng-Hoà không những chỉ đe-doạ chủ-quyền và an-ninh của Việt-Nam Cộng-Hoà, mà còn là một hiểm-hoạ đối với nền hoà-bình và ổn-cố của Đông-Nam-Á và toàn thế-giới.
Với tư-cách một nước nhỏ bị một cường-quốc vô-cớ tấn-công, Việt-Nam Cộng-Hoà kêu-gọi toàn-thể các dân-tộc yêu-chuộng công-lý và hoà-bình trên thế-giới hãy cương-quyết lên án các hành-vi chiến-tranh thô-bạo của Trung-Cộng nhằm vào một quốc-gia độc-lập và có chủ-quyền để buộc Trung-Cộng phải tức-khắc chấm-dứt các hành-động nguy-hiểm đó.
Làm ngơ để cho Trung-Cộng tự-do tiến-hành cuộc xâm-lấn trắng-trợn này là khuyến khích kẻ gây-hấn tiếp-tục theo-đuổi chính-sách bành-trướng của chúng và sự hiện-diện này đe-doạ sự sống còn của những nước nhỏ đặc-biệt là những nước ở Á-Châu.
Trong suốt lịch-sử, dân-tộc Việt-Nam đã đánh bại nhiều cuộc ngoại-xâm. Ngày nay, Chánh-phủ và nhân-dân Việt-Nam Cộng-Hoà cũng nhất-định bảo-vệ sự toàn-vẹn lãnh-thổ quốc-gia.
(Tài-liệu ronéo của Bộ Ngoại-giao VNCH, số 015/BNG/TTBC/TT).
Làm tại Sài-Gòn, ngày 14 tháng 2 năm 1974. 

 
Phụ-Bản 2
Về Tổn-thất của HQVN trong Hải-Chiến Hoàng-Sa

Tổn-thất Hải-Chiến TC chỉ có một Tàu Cá hư-hại Đài chỉ-huy!?
Trong những năm sau 1974, Trung-Cộng bưng-bít không hề loan-báo những thiệt-hại về tàu-bè của họ khi đụng-độ với HQVNCH tại Hoàng-Sa.
Tờ báo có tiếng nói chính-thức của họ tại hải-ngoại là nguyệt–san Peking Review sau này là Beijing Review chỉ lập đi lập lại mấy dòng tương-tự như: Ngày 18-1-1974, HQVN vô-cớ tông ngang các tàu cá 402 và 407 của họ, phá bể đài chỉ-huy tàu số 407 của Nam-Hải N-nghiệpCông-ty. Ngày 19-1, HQ Sài-Gòn bắn giết ngư-dân và đổ-bộ xâm-lăng đảo nhưng không thành-công. Hồi 10:30 giờ cùng ngày, máy-bay và chiến-hạm Việt-Nam đồng-loạt tác-xạ vào các tàu tuần Trung-Hoa. Quá sức chịu-đựng nên ngư-dân và tàu tuần của họ bắt-buộc phải phản-pháo để tự-vệ.[20] Tuy Trung-Hoa có nói đến một chiến-hạm Việt-Nam bị bắn chìm, nhưng không đả-động gì đến thiệt-hại của chiến-hạm phía họ, làm như chuyện đánh nhau chỉ làm cho một chiếc tàu cá hư-hại đài chỉ-huy mà thôi!
Ba tuần sau khi Hải-chiến chấm-dứt, Bộ máy tuyên-truyền vĩ-đại của Trung-Cộng hoạt-động mạnh-mẽ để tung khói-mù chủ-quyền Hoàng-Sa khắp thế-giới. Trong khi hàng triệu cuốn sách lớn “Tây-Sa Hải-Chiến” phát ra cho một tỷ người Tàu trong nước, mấy trăm ngàn cuốn thơ (verse) nhỏ hơn đã được dịch vội-vàng sang tiếng Anh. Sách nhan-đề “Tây-Sa Hải-Chiến, Tường-thuật bằng Thơ”-Battle of the Hsisha Archipelago- xuất-bản tại Bắc-Kinh ngày 10-3-1974[21] đã được phổ-biến ở hải-ngoại, tất cả các trường đại-học Hoa-kỳ đều được tặng miễn-phí.
Tập thơ anh-hùng-ca này cũng như cuốn sách lớn hơn, “Tây-Sa Hải-Chiến”, đều được viết dưới sự chỉ-đạo của Chính-Trị Bộ và Quân-Ủy Trung-Ương, trình-bày rất hào-nhoáng màu-mè, đầy vẻ tuyên-truyền; không có phần nào nói chiến-hạm Hồng-quân bị chìm đắm hay bất-khiển-dụng.Tác-giả “thi-sĩ lớn” Chang Yung-Mei có đề-cập đến một chiến-hạm Việt-Nam bị chìm, một tàu cá “hợp-tác xã” bị HQ-4 điên-cuồng húc bể phòng lái.Mấy câu thơ của Chang khá khôi-hài khi kể chuyện những anh-hùng của họ tung lựu-đạn, dùng súng tay bắn tiêu-diệt để loại-trừ Hải-quân ta.
Hình bìa cuốn sách “Tây-Sa Hải-Chiến, Tường-thuật bằng Thơ” -Battle of the Hsisha Archipelago- 1974, Hồng-Quân TC hải-chiến với lựu-đạn!
Phía Việt Nam khôi hài không kém khi Đại tá Ngạc nói Khu Trục Hạm HQVNCH hải chiến với đại liên???!!!


Cartoon Đại Tá thăm Museum Hải Chiến.

* * *
Say đây là một số bức hoạ của Trung-Cộng

* * *
Say đây là một số bức hoạ của Trung-Cộng:
连环画 西沙海-1作品名称
- 西沙海战的连环画版   节选
 
HQ-4 được nhận diện dễ-dàng giữa tấm ảnh với cột buồm radar 3 cẳng thật lớn, đang quần-thảo giữa hạm-đội TC (các tàu có cột radar đơn).



* * *
 Hình-ảnh liên-hệ đến trận hải-chiến của TC với Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ-4:

Cho đến thời-điểm năm 2009, rất nhiều hình-ảnh tương-tự được tìm thấy trên sách-báo và Websites Trung-Cộng.
Cuốn sách Khảo-cứu (không phải Hồi-ký) sắp xuất-bản của Tác-giả: “Hình-ảnh Hải-Chiến Hoàng-Sa với HQ-4” sẽ công-bố thêm các tài-liệu từ năm 1974 còn lưu-trữ như các Công-Điện Hành-Quân, Phúc-Trình Báo-Cáo Hành-Quân, thủ-bút các giới-chức và nhiều tài-liệu liên-hệ khác.

Hình-ảnh rất khôi-hài: vận tiểu-lễ áo trắng đầu trần, Hồng-Quân quăng lựu-đạn vào Khu-Trục-Hạm “Trần K…” đang cháy nghi-ngút của VNCH. Phía VNCH cũng có nhiều khôi-hài tương-tự như bắn liên-thanh, súng cối, 20 ly khi hải-chiến ngoài biển rộng, dùng 40 ly tả-hạm bắn qua hữu-hạm, hạ chìm tàu địch trong khoảng cách 5,7 km...

Mấy phân-cảnh khi HQ-4 khai-hoả những phát súng đầu tiên tại HoàngSa và ủi thủng lỗ đài chỉ-huy, phá lan-can của tàu võ-trang Trung-Cộng. Tàu khựa hoảng sợ, chạy trốn rút lui ngay. HQ-4 đổ-bộ quân phòng-thủ đảo Cam-Tuyền. (Xin xem kỹ các bài viết của mấy anh lính "HQ tầm gửi, ăn có" của UBHS & HhQ Biển & Đại-Tá Phạm-Mạnh-Khuê phụ-chú. Hoàn-toàn là xuyên-tạc và nâng bi Cộng-Sản Tàu!)

271/274编队集中打击4271 (biên đội 271/274 tập trung đả kích 4 hào -hạm...) Hình-ảnh những phút cận-chiến ác-liệt nhất. “Tàu radar” KTH Trần-Khánh-Dư HQ-4 và phân-đoàn Kronstadt 271/274 hải-hành hướng Đông, đang cố gắng triệt-hạ nhau trong khoảng cách không quá 400 yards. Hữu-hạm HQ-4 có K-274 và lái tàu (hướng 7 giờ) có K-271. HQ-4 lãnh tối-thiểu 300 viên đạn lớn nhỏ của kẻ thù (bản báo-cáo còn lưu), nhưng tàu địch 274 trúng thương nặng vì đạn HQ-4, tông vào đảo san-hô. Hình-ảnh được Quân-Ủy Trung-Cộng cho phép lên mạng:http://war.news.163.com/07/0803/15/3KVT172H00011232_2.html
Thật buồn, không có HQ-5 ở đó (đang chạy hướng Tây, bỏ HQ-4, bắn HQ-16). Trạnh lòng nghĩ ngược lại: nếu HQ-5 chạy theo OTC là HQ-4 để 2 chiến-hạm Việt-Nam kè Tàu Trung-Cộng... Kỷ-luật bình-thường phải là như vậy! đúng không các bạn?

战场北方,敌人的进攻已基本瓦解,396接海指命令,全速南下,与271编队集中打击4号 (chiến tràng bắc phương,địch nhân đích tiến công dĩ cơ bổn ngõa giải,396 tiếp hải chỉ mệnh lệnh,toàn tốc nam hạ,dữ 271 biên đội tập trung đả kích 4 hào...)
Hình-ảnh những phút cuối cùng của trận hải-chiến. “Tàu radar” KTH Trần-Khánh-Dư HQ-4 đang một mình tả-xung hữu-kích giữa Hạm-Đội Trung-Cộng: 271/274/396 “tập-trung cận-xạ”. Bài viết trích đăng Hồi-ký của Tổng Chỉ-Huy TC Nguỵ-Minh-Sâm được Quân-Ủy Trung-Cộng cho phép lên mạng: http://war.news.163.com/07/0803/15/3KVT172H00011232_2.html.[22]
Sau những loạt trao-đổi hải-pháo cuối cùng này với HQ-4, toàn thể lực-lượng Trung-Cộng bị tê-liệt. Tìm trong tài-liệu TC không thấy hình-ảnh các chiến-hạm HQ-5 & HQ-16 khi hải-chiến.
Kronstadt phía 12 giờ của HQ-4 được "cách điệu lố lăng", thực sự thì mũi tàu đã trên san-hô, súng 85 ly tàu này hướng lên đảo không còn bắn được về phía HQ-4 nữa! Tất cả tàu bạn HQVN đã rút từ lâu, HQ-4 bơ vơ tác-chiến một mình; HT vẽ đường về Đà-Nẵng.
Có nhiều anh Hải-Quân thời lạm-phát, nhỏ thì không kể mà lớn tới cấp Đại-Tá, tệ-hại hơn cả tụi Tàu phù nhiều, viết ra rất là láo lếu về Hải-Chiến HoàngSa. có thể nghi-ngờ họ mang dòng máu Tàu nhiều hơn chính Tàu sao?
 Có cả một anh Hội Trưởng (Cửu Long hay HQ Mỹ ???) thích ba hoa. nói láo về HQ-4.

Việt-Nam Cộng-Hoà và Giới Truyền-thông Quốc-gia
Phía Việt-Nam Cộng-Hoà ngay sau biến-cố, Tư-Lệnh HQVN cũng như Tư-Lệnh HQ Vùng 1 Duyên-Hải lập phiếu-trình lên thượng-cấp[23]về diễn-tiến hành-quân và báo-cáo kết-quả thiệt-hại đôi bên. Giới truyền-thông quốc-gia và các cơ-quan phát-ngôn chính-thức của chính-phủ Việt-Nam[24], kể cả Bộ Tổng-Tham-Mưu lập-tức công-khai phát-thanh hay đưa lên mặt báo về kết-quả trận đánh Hoàng-Sa. Riêng trong tập-thể Quân-lực một triệu người của VNCH, ngoài báo định-kỳ như tờ Quân-đội và Chiến-Sĩ Cộng-Hoà[25], còn có những ấn-phẩm quan-trọng được in tới hơn 20,000 bản do Tổng-Cục Chiến-Tranh Chính-Trị phân-phối ngay. Đó là tập tài-liệu nhan-đề “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Qua hơn 50 trang giấy, nhiều tác-giả đã hợp-tác với Cục Tâm-Lý-Chiến để trình-bày hoạt-động hành-quân của HQVN tại Quần-đảo Hoàng-Sa. Đặc-biệt, tổn-thất đôi bên trong Hải-Chiến Hoàng-Sa được ghi-nhận rõ-ràng như sau:
VNCH: 1 chiếc chiến-hạm bị hư-hại toàn-diện,
1 chiếc bị hư-hại nặng,
2 chiếc bị hư-hại nhẹ.
Trung-Cộng: 1 chiến-hạm loại Kronstadt bi cháy toàn-diện và đắm chìm
1 chiếc bị trúng đạn hư-hại nặng, phải ủi vào bờ, sau đó nổ tung,
2 chiếc bị hư-hại nặng.[26]
Báo-chí VNCH đã ghi chép, vẽ lại hình-ảnh và cả hướng đi của các chiến-hạm HQVN khi tác-chiến. HQ-4 bên phải hướng 070, HQ5 bên trái hướng 270. Đây là những hình-ảnh trên báo Lướt-Sóng số Đặc-biệt “Chiến-thắng Hoàng-Sa” 1974 & Đặc-San Hội Cựu QNHQVN- Số Đặc biệt về Hoàng Sa năm 1974. Hình dưới trích & duyệt lại Sơ-đồ của BTL/HhQ Biển, giải-thích việc HQ-4 một mình xung-kích. HQ-5 đáng lẽ ra phải theo sau OTC Phân-đoàn 1 (Officer Tactical Command trên HQ-4) lại chạy qua hướng Tây, xảy ra "friendly fire" với HQ-16, không đúng tinh-thần Quân-đội"Binh Nhì chạy theo Binh Nhất" (Reference: bài viết của TrươngVănLiêm-HQ5 <<< Bấm Chuột!)Trong khi HQ-5 chạy sai hướng thì HQ-16 còn sai vị-trí quá xa hơn nữa, chiến-hạm này đáng lẽ phải tới đảo Duy-Mộng/Quang-Hoà Đông để hành-quân đổ-bộ thì chạy ra phía Tây của đảo Quang-Hoà Tây. Lưu ý là các tàu TC có nhiệm-vụ chính, phải bảo vệ Duy-Mộng và Quang-Hoà Đông và các tàu yểm-trợ neo tránh gió mùa Đông-Bắc tại đây. 2 tàu của chúng ủi bờ và tông vào san-hô vì chạy sát bờ.
Phụ-chú: Sự kiện HQ-5 phân biệt (chạy) hướng Tây Bắc, không (chạy) theo HQ-4 (hướng Đông-bắc) được Trung-Cộng tả lại rõ-ràng qua câu sau đây:
“李常杰”号舰逃往外海,“陈庆瑜”号舰、“陈平重”号舰分别向西北、东北方向逃走。http://bwl.jschina.com.cn/war79/sea/112.htm

 Ranh-Giới TC vẽ ra.


Kẻ Thù Cũng Từng Nói chữ Nếu.
Hầu hết các bài viết của tướng Nguỵ-Minh-Sâm và các tác-giả TC nói nhiều chi-tiết đến việc Hạm-đội của họ đối đầu với HQ-4, mà họ nói là chỉ bị thiệt-hại nhẹ. Riêng có câu này là quan-trọng, nó nằm trong lời kết của Nguỵ-Minh-Sâm, ý nói:
Nhược bằng kẻ địch (tàu VNCH) quyết tâm trở lại tấn công các tàu (TC lúc đó đã) bị vô hiệu hoá, thì khó nói ai là người chiến thắng.
  (2009-04-12 19:52:16 来源网易军事 41 手机看新 võng dịch quân sự cân thiếp 41 điều thủ ky khán tân văn 2009-04-12 19:52:16 Sea battle front commander, General Weiming Sen http://blog.sina.com.cn/s/blog_5f12204b0100ede2.html.)

 Xác-định Kết-quả trận Hải-Chiến Hoàng-Sa 1974 làm sao cho Chính-xác trong Hải-Sử
Đối với các Nhà Quân-Sự, nhất là các các Nhà Chiến-Thuật Chiến-Lược (Hải-Quân hay Lục-Quân) theo đúng binh-thư binh thuyết thì việc đo lường mức-độ thành-công hay thất bại của một cuộc chiến (trên biển hay trên bộ) phải căn-cứ trên khả-năng còn lại của hai bên (Hạm-đội hay Lực-lượng) sau khi đụng-độ.
Như vậy cuộc Hải-Chiến Hoàng-Sa thưc-sự là một cuộc xung-kích toàn-thắng của riêng HQ-4 và cũng về phía Lực-Lượng Hải-Quân Việt-Nam nói chung. Mục tiêu của ta là dùng số lượng ít ỏi, chỉ với 4 chiến-hạm quyết chiến quyết thắng, tiêu-diệt chớp-nhoáng số lượng địch-quân không những đông-đảo mà còn đang được ồ-ạt tăng-viện.  Mục-tiêu như vậy đã được chu-toàn vì tất-cả lực-lượng địch trực-chiến với ta đều bị trúng đạn tê-liệt, bị KO Knock-Down “nằm bất-động trên võ-đài’, và hiển-nhiên đã bị loại ra khỏi vòng chiến.[27]
Khi Trung-Cộng nói khoả-lấp, nêu cao sự “tác-chiến anh-dũng” của hai Liệp-Tiềm-Đĩnh cao-tốc mới tới (281 & 282). họ cũng phô-bày rõ-rệt sự đại-bại hoàn-toàn trong hải-chiến. Trung-Cộng không thể che-dấu được sự tê-liệt của Lực-lượng TC kéo dài suốt 3 tiếng đồng-hồ. Chỉ tiếc rằng VNCH lúc đó trơ-trọi có 4 chiến-hạm, trong đó, HQ-4 vẫn còn đủ khả-năng tác-chiến như tường-thuật của Hạm-phó Nguyễn-Thành-Sắc (xem "Hải Chiến Hoàng Sa" -UBHS- 2010: 396-400). Mà cũng buồn rằng vị Chỉ-Huy-Trưởng Hành-Quân lúc đó không biết ở chỗ nào. Ông ta đã viết ra tường-trình và rõ-ràng trên giấy trắng mực đen: hoàn-toàn im lặng... 
Lại giả-dụ như nếu ta điều-động được 6, được 8 chiến-hạm (hay nhiều hơn) thì tình-hình đã đổi khác. Chắc-chắn rằng HQ-10 được cứu, và rất có thể quần-đảo Hoàng-Sa vẫn còn trong tay Việt-Nam ta.
Lại còn có người chỉ nghe nói “toàn thắng hải-chiến” mà suy-luận ra cái lỗi của HQVN không quay lại giữ Hoàng-Sa. Sự thực là chiến-hạm ta đã tròn nhiệm-vụ, quay lại cũng hy-sinh vô ích mà thôi. Với lòng yêu nước có nồng-cháy bao nhiêu đi nữa thì hậu-thế cũng nên hiểu khả-năng đoàn chiến-hạm Hoàng-Sa bé-nhỏ, thông-cảm cho quyền-hạn của Hạm-Trưởng thật ít-ỏi, hạn-chế trước một trách-nhiệm quá lớn lao. Khi cấp Chỉ-huy cùng Soái-hạm đã chạy xa, đoạn-chiến từ lâu, chỉ còn một mình bơ-vơ, HQ-4 đành phải rời chiến-trường...
Ông Hồ-Hải, Sĩ-Quan Truyền-Tin của Đại-Tá Ngạc có viết một đoạn văn được nhiều người đồng-ý như sau: "Trận Hải Chiến Hoàng Sa"của Hồ Hải (đăng trong Đặc-San Lướt Sóng số 52 năm 2004, trang 7-22. Vì tầm quan-trọng của các sự kiện, & số báo sau đó, qua nhiều độc-giả đề-nghi, bài được cho đăng lại vào Đặc-San Lướt Sóng số 59 năm 2007, từ trang 106-121"Chuyện mất Hoàng Sa, ở một góc nhìn khách quan cũng như chính trị, không khác năm 75 mất Ban Mê Thuột, rồi mất miền Nam. Chúng ta không đổ lỗi cho ai vì tất cả chúng ta đều có trách nhiệm nhưng chắc cũng không có ai nói mất miền Nam là do những người lính chiến QLVNCH đă bất tài hoặc hèn nhát ngoài chiến trường."
Như Tác-giả đã "tâm-sự" mấy chục năm về trước, thân-phận cá-nhân chúng tôi nhỏ bé, chỉ cố-gắng làm và cam nhận: Hải-đội Hoàng-Sa chỉ làm được đến vậy mà thôi". Định-mệnh đã an-bài cho sinh-mạng một số chúng tôi nhẹ-nhàng, nhưng đã quá khắt-khe cho Hải-đội đi tăng-cường[28]. HQ Đại-Tá Hà-Văn-Ngạc dẫn đi một chiếc Tuần-Dương-Hạm mà Hạm-Trưởng vừa nhận tàu mấy ngày trước và một chiếc Hộ-Tống-Hạm một máy... Định-mệnh đưa chiếc Tuần-Dương-Hạm/ Soái-Hạm bắn vào Tuần-Dương-Hạm/ Chỉ-Huy-Trưởng Phân-Đoàn 2 làm gần chìm HQ-16 và tàn-khốc hơn nữa là chôn vùi HQ-10 cùng thu-thủ-đoàn xuống biển sâu. Đại-Tá Ngạc qua Hoa-Kỳ, gần cuối đời hồi-tưởng lại lúc hải-chiến với cái chân khập-khễng, từ Đài chỉ-huy đi xuống tầng dưới (mà Ông tưởng là Trung-Tâm Chiến-Báo), vẽ sơ-đồ Hành-Quân ở xa mục-tiêu Duy-Mộng/ Quang-Hoà Đông sai chục cây-số. Ông hoàn toàn không có mặt trên Đài Chỉ-Huy, không có ở Trung-Tâm Chiến-Báo, cũng không thể "tai nghe mắt thấy" xuyên qua vách sắt Phòng Truyền-Tin, hay đứng ngồi ở đâu?) "nhớ" HQ-4 bám sát tàu địch, bắn súng liên-thanh hải-chiến ngoài biển rộng! Ông cũng hồi-tưởng việc HQ-4 xin Ông cho bắn thử súng (nghĩa là bắn không nhắm mục tiêu), mà lại xin bắn thử đến ba lần. 
Tuy vậy, có lời phê nặng-nề sau đây (đã in thành sách, Melbourne, 1990) là Đại Tá Ngạc bất mãn, có tinh thần chủ bại" nên được quên đi chăng?, cho dù nó phản-ánh một nhận-xét cá-nhân có phần chính-xác:

 
Phụ-Chú: Đề-Đốc Lâm-Nguơn-Tánh từng nói UB HoàngSa nên đọc cuốn sách này và lấy làm tài-liệu.

Có nhiều anh tưởng mình là lính thuỷ, không từng tham-dự, tai chẳng nghe mắt chẳng thấy Hải-Chiến, không phục-vụ chiến-hạm, chưa từng chỉ-huy trên biển, không mang huy-hiệu Hạm-Trưởng Khu-Trục-Hạm, Tuần-Dương-Hạm... mà dám viết bài, viết sách cho đọc, vẽ vời video cho xem, làm audio cho nhân-chứng nghe... Thời mất nước loạn-ly, bài vở Hoàng-Sa lạm-phát, sinh-sản quá nhiều bìm-bìm dây leo, ký-sinh dính máu ăn phần, không biết xấu hổ là gì!
Qua những buổi nói chuyện về Hải-Chiến Hoàng-Sa trên Paltalk, tôi nhận được thắc-mắc của Huỳnh-Dzũng, một chatter còn trẻ và quen-thuộc, viết như sau: "Đọc email của bác cháu nhớ có một nhà văn nào đó phê phán một nhà văn nào đó là "chưa có đi một thước nước biển nào mà viết chuyện Hải Quân." Bác có nhớ giai thoại thì nhắc dùm cháu. Còn các "tác-giả Hải-Chiến" là những ai vậy? Tuy tôi không đối đầu với họ, nhưng xin Huỳnh-Dzũng đọc ý-kiến riêng của tôi dưới đây.
Cá-nhân Vũ-Hữu-San chúng tôi viết không cho người còn sống, mà thành-kính viết cho những người lính thuỷ đã hy-sinh. Sự hy-sinh của họ cao-cả, Cấp chỉ-huy ra lệnh họ đã  nghiêm-chỉnh thi-hành. Tử-sĩ hy-sinh khi đối-diện Kẻ Thù Truyền-kiếp nguy-hiểm ngay giữa những yếu-kém của cấp chỉ-huy và sự khó-khăn của Việt-Nam Cộng-Hoà chúng ta khi đang trên đà học-hỏi tiến-bộ.
Các Cựu Hải-Quân nào, không từng tai nghe mắt thấy Hải-Chiến, mời HQ-4, HQ-5, HQ-16, HQ-10 chúng tôi đến những buổi lễ Tưởng-Niệm. Có anh viết bài cho đọc, viết sách "Hải-Chiến Hoàng-Sa" để bán, vẽ vời video cho xem, làm audio cho nghe... nói là để "VINH DANH" nhưng lại phủ-nhận công-lao của chiến-binh hy sinh, bỏ lại vợ góa con côi. Các Anh làm vậy khác nào gọi chó (bạn trung-thành, không bao giờ hại các Anh), lừa, dụ nó tới tới để đá nó hay giết nó sao. Các Anh và cả các Hội-Đoàn HQ vô trách-nhiệm tại San José, Westminster, New England của các Anh nữa, cần cẩn-trọng, phải có tinh-thần trách-nhiệm Hara-Kiri của người Nhật. Lịch-sử rất nghiêm-minh, không vu-vơ như vậy... Lịch-sử chưa bao giờ viết bởi những tay mơ, Hải-sử tạo bởi tim óc, máu, xương cũng không thể nào đi từ những chuyện ....nghe nói, nghe đồn, nghe kể, nghe ngóng, hay là nói theo bài viết của kẻ nấp dưới phòng khi hải-chiến.
Xin cho các tàu tham-chiến chúng tôi than một câu, bắt chước lời một văn-sĩ rất nổi tiếng của HQVN viết về một văn-si khác rắng: "Chưa từng đi một thước biển mà viết chuyện hải-quân".
Họ chưa bao giờ lên cả cầu tàu hay đài chỉ-huy Tuần-Dương-Hạm, Trục-Trục-Hạm mà dám viết về Hải-Chiến... sống như thế thì viết và nghiên-cứu như thế... Hãy trở lại cái ghế ngồi của Anh đi! Nói nữa lại thêm buồn.
Nhiều chatters muốn kể tên hài tội mấy "Hải-Quân phản-bội" này. Các Anh có dã-tâm sửa Sử Việt-Nam Cộng-Hoà đã viết xong những năm 1974-1975, hãy tự xử mình vì tội đã tự tay đào mồ chôn tử-sĩ anh-hùng Hải-Chiến Hoàng-Sa một lần thứ hai. Sản-phẩm "nhơ bẩn" của các Anh còn đó, bộ măt các Anh còn đó, đại-lễ các Anh mặc, tên các Anh mang, khoá Hải-Quân các Anh học... biết đâu Sử sẽ giữ lại tên tuổi các Anh đến muôn đời. Mới đây nhất lại có một nhóm chủ-trương một video mới, cùng một luận-địệu mới phát-tán tại Anh-Quốc: http://www.dailymotion.comvới kiểu hải-chiến bằng liên-thanh...

Gần đây, chúng tôi nghe tên Hành-Quân Trần-Hưng-Đạo 47 do Bộ Tư-Lệnh HQVN điều-động trận Hải-chiến Hoàng-Sa. Ông Phạm-Mạnh-Khuê cho công-bố một số hồ-sơ trên Đặc-san Lướt Sóng (San José, 2011) trong đó có "Biên Bản Buổi Họp ngày 17-7-1974". Một câu quan-trọng viết về HQ-4 như sau:
Trường hợp HQ-4 thì đã bỏ mục tiêu sớm thay vì bám sát mục tiêu để tác-xạ.
Vị Chủ-toạ là Đề-Đốc Lâm-Nguơn-Tánh ký tên (?!) vào Biên-Bản này.


Tình-hình ngày 20-1-1974, Lực-lượng TC xâm-lược hoàn-toàn kiểm-soát Quần-Đảo Hoàng-Sa của Việt-Nam.


Thế-hệ chúng tôi cũng sắp qua, chỉ còn hy-vọng để lại đời sau chút kinh-nghiện "cỏ bái lót đường" và người Việt-Nam mới của chúng ta sẽ tài ba hơn trong việc chống ngoại xâm phương Bắc.
Xin ghi lại vài bài học. Tài hèn, xin tạ tội với Tiền-nhân. Nói sao cho hết nỗi đớn-đau của những người đi Hoàng-Sa ngày đó.
Vũ-Hữu-San 2010
HQVN 

[1] Xin xem chi-tiết diễn-tiến trận Hải-chiến này qua các bài viết của Trần-Đỗ-Cẩm trong cuốn sách “Tài-Liệu Hải-Chiến Hoàng-Sa” California, 2004.
[2]  Tuyên-cáo của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam Cộng-Hoà số 015/BNG/TTBC/TT (N). Trước tiên HQ-4 bị Kronstadt TC bắn, đã phản-pháo. Thật ra HQ-4 đã bắn những phát đạn đầu tiên để đàn-áp tàu võ-trang TC và ủi bể đài Chi-huy của tàu TC ngày hôm trước. Sau đó hồi 10:22 ngày 19.1.1974, cũng chính hải-pháo HQ-4 tác-xạ vào tàu TC trước hết (ghi lại trong nhiều Sử-liệu chính-thức của VNCH).
[3]  Thái-Văn-A, trong “Hạm-Đội Hải-Quân QLVNCH- Hải-Chiến Hoàng-Sa”, Melbourne (Australia tháng 5-1990) viết: …Trong lúc vừa đổi đội hình, vừa khai höa vào chiến-hạm địch, HQ 4 khai-hoả đầu tiên...
Nhờ chuẩn-bị kỹ-càng từ trước, đạn HQ-4 trúng ngay các tàu địch, giết chết ngay chính-ủy Phùng Tòng Bách 马松柏 và phó-hạm Chu Tích Thông 周锡通 (website HQ Trung-Cộng) Internet Search 马松柏.
[4] Cựu HQ Đại-Uý Trần Kim Diệp, hiện cư-ngụ tại Pháp, hồi-tưởng lại khi đó Ông ở trên HQ-5 nhìn sang HQ-4: “Trong không-khi ngột-ngạt, căng-thẳng tột-độ, đột-nhiên những tiếng nổ lớn và nhiều chớp lửa bùng lên, súng HQ-4 đồng loạt khai-hoả… HQ-5 tác-xạ tiếp theo”. Đại-Úy Diệp nguyên là Trưởng Phòng 2 BTL/HQ/V1DH cũng là người viết bản phúc-trình của Vùng 1 Duyên-Hải lên BTL/HQ, có một bản thông-báo Ủy-Ban Quân-Sử BTTM/QLVNCH. Ông Diệp cũng là tác-giả bài viết “Bên lề trận Hải-chiến Hoàng-Sa” (Tình Đại-Dương- bản tin K17/SQHQ/NT tháng 7/2004).
[5] military.china.com/zh_cn/history4/62/20050222/12123210.html.
[6] The Final Collapse. Cao Van Vien. Washington, D.C. 20402, USA, 1983.
[7] Ngay cả Bùi-Tín, một Cựu Ðại-Tá CSVN cũng viết: “Công-bằng mà nói, đối với tôi, lá cờ vàng ba sọc đỏ đã có một lúc nào đó kiêu-hùng phất-phới khi một số anh em Hải-Quân Việt-Nam Cộng-hoà báo-cáo quân bành-trướng Bắc-Kinh trên vùng đảo Hoàng-Sa năm 1974, để giữ một vùng lãnh-thổ và hải-phận của Tổ-quốc, trong khi Thủ-Tướng Phạm-Văn-Đồng tuyên-bố cam-chịu sự bành-trướng nước lớn của Trung-Quốc ở vùng đảo này!”. Mây-mù Thế-kỷ - Bùi-Tín. Paris 1998.
[8] Conway's All the World's Fighting Ships 1947-1982. Part II: The Warsaw Pact and Non-Aligned Nations. Naval Institute Press, 1983, trang 369. Editorial Director: Robert Gardiner. Nguyên-văn: "The South's Naval prowess was demonstrated in January 1974. A Chinese battalion-strong invasion of the Paracels Island, 225 miles east of Vietnam, cost the Communist superpower two warships sunk and two heavily damages for one Vietnamese Vessel (23 survivors rescued by a Dutch cargo ship). Ten days later the South's warships put troops onto the Spratley Islands, several hundred miles to the South, to prevent their seizure."
[9] HQ-10 một máy hư, đứng tại chỗ "tác chiến". Tàu chiến này thành cái (tàu lãnh đạn tối đa. Nếu thay vì làm võ sĩ đứng giữ đài im lìm chịu trận đòn thù (chữ nếu này không có trong sử học) HQ-10 chạy hết tốc độ 9, 10 gút mà tác chiến thì sao nhỉ...
Xin mời xem thêm chi-tiết diễn-tiến cũng như thiệt-hại đôi bên trong các bài viết theo quan-niệm cá-nhân như: Trận chiến Hoàng-Sa (tr.241), Trận chiến lịch-sử Hoàng-Sa (tr.243), Tuần-Dương-Hạm HQ 16 và trận hải-chiến Hoàng-Sa (tr.263), Một vài uẩn khúc trong trận Hoàng-Sa (tr.279), Người về từ Hoàng-Sa (tr.285), Lần đào thoát ở Hoàng-Sa (tr.289), Hành-quân Trần-Hưng-Đạo 47 (tr.295), Điếu-văn tưởng-nhớ Chiến-Sĩ Hoàng-Sa (tr.317) của Tuyển-Tập Hải-Sử HQVNCH.
[10] Khách-quan nhận-xét thì không thể nào gán cho 4 chiến-hạm này việc mất Hoàng-Sa. Trách-nhiệm này ngoài khả-năng của họ và hoàn-toàn nằm trong tay các giới-chức cao-cấp hơn. Trách-nhiệm nhỏ hơn là gửi một chiến-hạm một máy hư ra Hoàng-Sa cũng vậy. Chiến-hạm VNCH bắt-buộc phải tham-chiến khi không có lực-lượng trừ-bị tại chỗ. Còn tình-trạng lực-lượng của Trung-Cộng đầy-đủ hơn. Sở dĩ như vậy vì khi TC quyết-tâm xâm-lươc, Mao-Trạch-Đông đích-thân chỉ-thị Chu-Ân-Lai tổng-lý. Quân-Ủy Trung-Ương như Diệp-Kiếm-Anh, Đặng-Tiểu-Bình, Vương-Hồng-Văn,Tô-Chấn-Hoa (Hải-quân Chánh-Ủy), Hứa-Thế-Hữu (QK Quảng-Châu)... ngồi 24/24 tại Phòng Hành-Quân, toàn quyền điều-động lực-lượng khổng-lồ của chúng.
[11] http://en.wikipedia.org/wiki/Battle_of_Hoang_Sa_1974. Không thể kể No. 281, No. 282 vào đây.
[12] “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-Lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Tổng-Cục CTCT, Cục Tâm-Lý-Chiến ấn-hành 1974, trang 10.
[13] Alta Vista (on-line translation): After 389 ships suffer more the ship heavy losses to hasten to ground successfully (armed force to rescreen from Qingdao navy museum). 389 Đĩnh tao việt hạm trọng sang hậu thưởng than thành công ( mỗ quân mê võng hữu phiên phách tự thanh đảo hải quân bác vật quán )
[14] Alta Vista (on-line translation): 274 submarine chasers --- Xisha naval battle main force naval vessel, 274 return Asian Long Wanshi from Xisha. 274 Hiệu liệp tiềm đĩnh --- tây sa hải chiến đích chủ lực hạm đĩnh chi nhất đồ vi 274 đĩnh tòng tây sa tuần hàng hồi đáo á loan thời đích tình cảnh.
[15] Phần lớn chi-tiết tường-thuật việc cận-chiến giữa HQTC với HQ-4 và HQ-10 của HQVN khá rõ như khi nào đạn trúng đài chỉ-huy, quốc-kỳ rớt xuống, sân giữa cháy....
[17] Chính-yếu là công-lao của hai tàu võ-trang Hải-Nam Ngư-Nghiệp 402 & 407 cùng nhân-viên các tàu TC khác.
[18] HQVN gọi Kronstadt là Hộ-Tống-Hạm, T-43 là Trục-Lôi-Hạm: Trung-Cộng gọi là Liệp-Tiềm-Đĩnh (K) và Tảo-Lôi-Đĩnh (T).
[19] Ðúng ra là HQ-4, Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư. Chiến-hạm này tác-xạ thẳng vào tàu địch đầu tiên.
[20] Peking Review, No.12. January 1974.
[21] Chang Yung-Mei. Battle of the Hsisha Archipelago- Reportage in Verse. Peking. March 10, 1974.
[22] Lời ghi-chú của tác-giả Trung-Cộng, phiên-âm theo Tự-điển Thiều-Chửu như sau: “...chiến tràng bắc phương, địch nhân đích tiến công dĩ cơ bổn ngõa giải, 396 tiếp hải chỉ mệnh lệnh, toàn tốc nam hạ, dữ 271 biên đội tập trung đả kích 4 hào (HQ-4), 5 phân chung cấp hỏa cận xạ hậu, 4 hào hạm cật bất tiêu liễu…”
Quân-Ủy Trung-Ương dưới sự lãnh-đạo chiến-lược của Mao-Trạch-Đông, chỉ-đạo trực-tiếp bởi Ủy-trưởng Thống-Chế Diệp-Kiếm-Anh, phụ-tá Đặng-Tiểu-Bình ra lệnh phải dồn nỗ-lực đánh HQ-4 (tình-báo TC cho là Soái-hạm của lực-lượng VNCH). Các chiến hạm TC "Tuân hành chiến thuật và lời dạy của Mao Chủ Tịch “Dồn sức mạnh để tiêu diệt bộ phận đầu não địch”HQ-4, các chiến hạm 271 và 274 tập trung hỏa lực vào KTH Trần Khánh Dư là soái hạm địch. Còn 396 “tiếp hải chỉ mệnh lệnhtoàn tốc nam hạ” tăng-cường đánh HQ-4 là vì vậy!
[23] Theo báo Le Courrier du Vietnam, ngày nay còn có một bản Tổng-Kết Hải-Chiến Hoàng-Sa do BTL/HQ trình BTTM/QLVNCH lưu-trữ tại Hà-Nội.
[24] Công-báo Việt-Nam Cộng-Hoà. Các bản tin bưu-báo Bulletin của các Toà Đại-Sứ VNCH khắp thế-giới.
[25] Hai tạp-chí này thuộc Tổng-Cục Chiến-Tranh Chính-Trị điều-hành, số phát-hành thường-xuyên 300,000 tờ phân-phối mọi cấp quân-nhân.
[26] “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-Lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Tổng-Cục CTCT, Cục Tâm-Lý-Chiến ấn-hành 1974, trang 10.
[27] Tuy Trung-Cộng cho biết là họ sửa-chữa lại các chiến-hạm, nhưng chúng ta có thể tin-tưởng hơn vào các chi-tiết cung-cấp bởi các niên-giám về Chiến-Hạm và Hạm-Đội Hải-Quân Thế-giới chính-xác và không có tính-chất tuyên-truyền. Jane’s Fighting Ships ,Conway's… ghi hoạt-động của HQ-4, HQ-15, HQ-16 tiếp-tục sau 1974, nhưng không bao giờ thấy một dòng nào về K-271, K-274, T-389, T-396. Ngoài ra, ta có thể lục Danh-mục Truyền-Tin Quốc-Tế (international call-sign listings) nhưng không thế nào tìm ra danh-hiệu của chúng, tất cả đã biến mất sau 1974.   
** Ngay khi “dẹp” được Nam-Ngư 1, Nam-Ngư 2 và thành-công chiếm lại đảo, Thủy-thủ-đoàn Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ.4 rất hứng-khởi, họ truyền-khẩu rất nhanh cho nhau nghe hai câu thơ có “hùng-khí” như sau:
“Tất-niên Quý-Sửu Hoàng-Sa-chiến,
Nam-Ngư hải-ngoại huyết lưu hồng”
Như một lời hô “chiến” của HQ.4 nếu chúng (tàu Nam-Ngư thuộc "Hải Nam Đảo Ngư Nghiệp Công Ty" quay lại biển này, hai chiếc tàu võ-trang trên sẽ bị tàu Việt-Nam HQ-4 cho đổ máu ngay!
Đại-Tá Ngạc sao chép lại 2 câu này một cách sai lạc, thể-hiện sự chủ-bại và sợ-hãi của các con cá Miền Nam (VNCH) sẽ bị "huyết lưu hồng" trong mùa xuân tới tại hải-ngoại như sau: "Tân xuân Giáp-Dần Hoàng-Sa-chiến. Nam-ngư hải-ngoại huyết lưu hồng" mà Ông ta cho là có lối hành-văn vận theo sấm Trạng-Trình!
[28] HQ Trung-Uý Đoàn-Viết-Ất  HQ-16 sau này than rằng: "Các Anh ra Hoàng-Sa làm gì cho khổ-sở chúng tôi! khốn-đốn cho chính các Anh! (Buổi Tao-ngộ Hoàng-Sa tại San Jose Mùa Hè 1996). HQ Trung-Uý Đào-Dân và rất nhiều đồng-ngũ HQ-4 cũng đồng-ý và tự hỏi ai là thẩm-quyền gây ra biến-cố tàn-hại, cho tàu chìm, làm người chết quá trầm-trọng như vậy! Còn Hạm-Trưởng HQ-5 thì nói: Ông Ngạc không ở Đài Chi-huy khi chúng tôi tác chiến...

Trích-đọan hầu hết từ cuốn sách "Lược-Sử Hải-Quân VNCH" Vũ-Hữu-San, 2009.

 Hải-Quân là một ngành chuyên-nghiệp, không phải là nơi phất-phơ của những tay chơi lơ mơ tài-tử!
Các anh HQ cỡ Khỉ Trường Sơn không biết chữ, ĐĐ Thượng Tướng thợ máy cho Tây, TBT hoạn lợn, cai đồn điền thực-dân, ĐĐ mang 5 vòng vàng tay áo.. xin đừng có xía vào làm trò cười!

Vài đoạn trong Phúc-trình Hành-Quân Hoàng-Sa của HQ-5 có chữ ký và đóng dấu của HQ Trung-Tá Pham-Trọng-Quỳnh. Ảnh-hưởng của Đại-Tá Ngạc (đi trên tàu này) rõ-rệt nhất trong PT này là việc HQ-5 chọn lựa mục-tiêu, tách từng chiến-hạm địch để tấn-công riêng rẽ (chắc là Tàu Cộng cho phép?!). Xem kỹ sẽ thấy HQ-5 (giống trường-hợp HQ-16) không phân-biệt được hai đảo Quang-Hoà Đông (nơi Hành-Quân đổ-bộ) và Quang-Hoà Tây - Hai chiến-hạm này cùng chạy hướng Tây bỏ địch nằm phía lái, rồi bắn nhau, không bắn vào địch (các tàu TC đều nằm phía lái & cách xa họ 7 - 8 cây số)!

Sơ-Đồ HQ Đại-Tá Hà-Văn-Ngạc hoàn-toàn "khác", sai ngay từ điểm HQVN tập-trung, qua điểm đổ-bộ cho cả đến khi triệt-thoái... và có tới 6 tàu Trung-Cộng tăng-viện nữa. Nhưng quan-trọng nhất là vị-trí mục-tiêu không phải chỗ mũi tên (không bao giờ có địch ở vị-trí này). Ghi nhận thêm: suốt đêm 18 rạng 19-1-1974, HQ-4 tuần tiễu trục Bắc-Nam Cam-Tuyền / Antelope bảo vệ toán nhân-viên HQ-4 trên đảo Cam-Tuyền. Bịa như vật rất là lố bịch vì không thể nào HQ-4 /HQ-5 chạy vòng vòng chán rồi lại trở về chỗ cũ (có lẽ điên rồi chăng?). Bài viết của Ông Trần-Đỗ-Cẩm có lẽ đã sử-dụng "nội-dung" sơ-đồ này, chỉ hơi khác hình-thức trình-bày.
Phía dưới là Sơ-Đồ Hành Quân của Lê-Văn-Thự: HQ-16 từ ngoài biển vào chạy xuống, HQ-10 vòng đảo Vĩnh Lạc vào cửa Nam đi lên... Hoàn toàn phản sự thật và bịa đặt vô lý.

Sơ-Đồ Hành Quân của Hạm-Trưởng Lê-Văn-Thự đính kèm bài viết của Thự: cà tàu HQ-16 & HQ-10 đều ở ngoài khơi trong đêm, khởi hành vào Hoàng Sa sáng 19-1.


Cũng như ô Ngạc, ô Lê văn Thự (theo ô Ngạc nói là SQ ít tích-cực, nên tôi không mấy tin-tưởng) cũng viết ra một bài "tự khai". Mời Quý Vị xem cho kỹ để hiểu: "Không khảo mà xưng", "Bút xa gà chết" "Lạy Ông tôi ở bụi này".
Kỹ hơn chút nữa xin đọc những lời phát-biểu của các lính HQVNCH, nghĩ thấm-thía rất đúng: "Trong quá khứ tôi cũng đã đôi lần thấy có người dại dột vạch áo cho người xem lưng, nhưng trường hợp Ông... thì lại khác, ông vạch áo, bôi bùn nhơ lên rồi mới mời người khác đến xem".  
Ông Thự khai tự ý đánh, không truyền tin, không biết có bao nhiêu tàu trong vùng, không nhìn ra số của tàu địch (3 chiếc?!) bắn tràn 15 phút không trúng, mà khi "Quan sát phía sau lái HQ-10 thấy 4, 5 cái đầu nhấp nhô trên mặt biển"...  thì Thự bỏ đi luôn.
Mấy anh ViXi, mấy anh dốt nát xúi bẩy hại bạn và cả một vài anh Việt-gian, thật tăm tối ngu dốt, khi đọc không thấy mùi thủm, ôm chặt, lợi-dụng hít lấy hít để, giới-thiệu, vận động phổ-biến cho Thự... lạ thật. Văn minh lên, đỉnh cao trí tuệ loài... ơi!

(cali Today) Duc Van Nguyen,  Jun 11, 2004 18:50:15  
Thua Nien Truong Le Van Thu,
Doc bai cua Nieb Truong noi ve tran hai chien Hoang Sa, Nien Truong co noi:"HQ 4 va HQ 5 nghe bi tray mot vet son nao..." toi nghi Nien Truong da noi khong dung su that, va nhieu dieu khac nua trong bai viet da khong dung su that hoac phan bac nhau, mac du Nien Truong da tham du tran chien nay mot cach truc tiep.

Bài "Sự thật hay là không thật về trận hải chiến hoàng sa của cưụ Hạm trưởng HQ16 Lê Văn Thự"
Jun 15, 2004, HQ Trung Úy Hồ Hải viết:
"Trên web site của Calitoday, trả lời độc giã, ông Thự còn tệ hại hơn nưã, đánh loạn chiêu khiến cho người biết chuyện không khỏi thất vọng, xấu hổ và bất bình. Ông khoe tàu ông vì có công nên mới được BTL/HQ tổ chức tiếp đón tưng bừng, tuyên dương, thăng cấp tại cầu B, còn HQ4 và HQ5 không có. Từ đó, một lần nữa ông kết luận là HQ5 và HQ4 không tham chiến, không bị trầy cọng sơn v.v… Tôi thực sự không hiểu bây giờ lớn tuổi ông trở nên kém hay ngày xưa vốn dĩ ông cũng  đã quá kém như vậy?"

(cali Today) Độc giả Hoàng Văn Tâm:
Tựa đề bài viết: Ở nội dung, chính tác giả tiết lộ là ông không biết gì về hoạt động tác chiến của HQ4 và HQ5, vậy mà ông dám đề tựa bài là: "Sự Thật Về Trận HCHS". Cộng với rất nhiều điểm sai khác, nếu ông đề "Một Nửa Sự Thật..." cũng vẫn khó chấp nhận. Ngoài ra ông còn cho biết ông mất liên lạc với CHT Hành Quân là Đại Tá Ngạc vậy mà ông dám phê bình bài tường thuật trận đánh của DT Ngạc là "hoàn toàn sai".
Tong Le  
Ong Thu nghi gi khi viet bai nay?... Lo.i i'ch gi` khi vie't tre^n ma'u cu?a do`ng do^.i thua Ong? su. tha^.t la` the^; do' hay su. tha^.t do^?i chie^`u ??

Một độc giả HQ trường HQ/NT:
Ông Thự viết "Tôi ra trường lâu ngày và gặp lúc hữu sự, lại không còn nhớ cách tính trọng tâm con tàu nên tôi không dám... tôi rất ngại mà cũng không chắc... sợ lật tàu". Năm 1974 ông kém như thế, cho đến nay ông viết bài này, không thấy khá hơn tí nào cả.

Dac Nguyen  
Toi co nguoi anh ruot hy sinh trong tran Hoang Sa tren HQ 4. Nhung loi viet va phe binh noi la khong co cuoc hai chien thi that la au tri va khong co mot su hieu biet toi thieu truoc khi phe binh mot viec lon. Day la van de chung cua nhan dan Vietnam khi doi dau voi bon quy do Trung Hoa. Hon the nua, chung ta chap nhan la tran Hai Chien Hoang Sa la co that va chung cu ro rang. Kinh Chao  
HQ Trung-Úy Mai-Công-Minh, Sĩ-Quan Hải-Pháo HQ-4, tốt nghiệp Destroyer School, hiện trách nhiệm phòng Lab của USC San José viết: Thoat dau toi rat pha^?n no^. ve bai nay, nhung sau mot tuan suy di nghi~ lai., toi lai thuong ha.i ong Thu . Toi nghi~ ong la mot nguoi mac binh ta^m tha^`n . Co the ong vi` qua so+. ha~i trong cuoc chien vi` tau ga^`n chi`m, nen dau oc khong binh thuong nua. Trong tri' luc nao cung the^u de^.t nhung dien tien ma ong nghi phai xay ra dde^? bie^.n minh cho su+. thiet hai cu?a chien ham mi`nh. Nga`y na`y qua tha'ng no., su tuong tuong ddo' tro+? thanh su+. tha^.t luo^n ddo^'i voi ong ta..
Khong binh ta^m tha^`n sao duoc khi mot SQHQ dan anh cua chung ta lai viet nhung chuyen co' tha`nh kho^ng, va kho^ng tha`nh co' ?Khong binh tam than , sao ong Thu lai da^~m tren xac chet cua cac chien si khac de tu+. to^n vinh mi`nh ?
Mong rang than nhan hay ban be than thich cua ong nen gioi thieu mot bac si tam than de dieu tri cho ong ta, de khoi viet them nhung bai phi? nho^? HQ noi rieng va QLVNCH noi chung. Mong thay!

toan nguyen, Jun 08, 2004 19:51:19 
...
6/ Neu cac bai viet cua Anh Thu la dung su that, thi chinh ban than toi cung lay lam tui nhuc vi da lam viec duoi quyen cac vi chi-huy bat tai
7/ Con neu nhu Anh THU da viet ra nhung dieu sai su thuc, khong co tai lieu dan chung cung voi cac su suy doan vien vong, thi mot lan nua, toi xin Anh THU viet mot bai xin ta loi voi:
*Cac doc-gia Bao Calitoday, Bao Thoi-luan va cac Ban be cua Anh.
*Cac Anh Linh tu si cua HQ4,5,10,19, cung HQ trung Ta NGUY VAN THA, Ham-Truong HQ 10 da Anh Dung hy sinh cho To-quoc Viet-nam.

Chủ-Tịch Hoi Dong Hai Su HQ/VNCH. Sent: Tuesday, May 11, 2004 4:35 PM
Điện thư gửi các cựu HQVNCH:
Hoi Dong Hai Su khong ta'n ddo^`ng bai cua anh Le Van Thu vi nhieu ly do, dac biet la:
       - dda(ng ba'o o ngoa`i thay vi thao luan trong no^.i bo^. HQ (va.ch a'o cho nguoi xem lung);
       - nhieu nhan xet sai su thuc vi thie^'u kie^?m chu+'ng hay vi ly do nao khac (thi du "HQ4 va HQ5 khong bi tra^`y so+n..".);
       - chi? tri'ch cac ban ddo^`ng ngu~ (thi du mot so nhan vien HQ10 "nha't gan" nhay xuong bien,. .).

Thự thì như vậy, nhưng lính Giám-Lộ của Thự giỏi hơn nhiều, thấy toàn cảnh hải-chiến "dưới chân trời"!


  


Hình-ảnh Kronstadt 274 và 271 của Trung-Cộng, chụp từ Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ-4 (khoảng cách chừng 400 và 450m, ngoài khơi đảo Duy-Mộng) ngay trước trận hải-chiến một giờ. Trừ súng sân trước 271 hướng thiên, có lẽ đang sửa chữa/tu-chỉnh) các Chiến-hạm Trung-Cộng đều chĩa tất cả hải-pháo nhắm thẳng vào một mình HQ-4. Tàu 274 "abroad side" trong khi súng sân sau chiếc 271 cũng vậy, sẵn-sàng nhả đạn. **

** Ô Ngạc viết khi tàu địch ở phía đuôi tàu Ông (Hồ-Hải HQ-5), cách xa nhau 4 -5 km: "Tôi rất tiếc là trên Tuần-dương-hạm HQ 5 còn có HQ Đại-Úy Trần-kim-Điệp thuộc phòng nhì Vùng I duyên-hải, mà tôi mới biết về sau, có mang theo máy ảnh, nhưng vị này đã không có can-đảm của một phóng-viên chiến-trường, ra khỏi phòng ăn sĩ-quan, trong lúc khói đạn mịt-mùng, để chụp ảnh ít nhất là chiếc Kronstadt 271 đang dẫy chết." Buồn cho kiến thức "khẩu độ" tệ như thế mà tiếc, dám viết lại về sự can-đảm của Đ/Úy Diệp. Bất công quá!

  
Một bản hùng-ca về Hải-Chiến Hoàng-Sa: “HQ-4 đánh chìm tàu Trung-Cộng”. Tác-giả & Khối Chiến-Tranh Chính-Trị thuộc Bộ Tư-lệnh Hải-Quân đã gửi xuống HQ-4 ngày chiến-hạm về bến, như một sự vinh-danh và là một bằng-chứng chiến-công giết địch.

 
Yếu-tố tập-kích bất-ngờ với số-lượng lớn-lao những chiến-đĩnh có vận-tốc cao đã từng được dự-trù trong kế-hoạch tái-chiếm Hoàng-Sa.

 
Ðặc-tính của Hộ-Tống-Hạm Kronstadt thuộc Lực-Lượng Hải-Quân Trung-Cộng. Lưu-ý là HQ-4 có cỡ hải-pháo nhỏ & nòng ngắn hơn nhiều, chỉ 3 inches x 50 mà thôi.

Ðặc-tính của Trục-Lôi-Hạm T 43 thuộc Lực-Lượng Hải-Quân Trung-Cộng. Vũ-khí sân trước, thay vì 37 ly kép tiêu-chuẩn, hai tàu tham-chiến389 và 396 đều được trang-bị súng 85 ly (3.5 in). ĐT Ngạc đã viết là Ông thực-sự không biết đặc-tính & khả-năng tác-chiến của hai chiếc này!

Phụ-Bản 1
Tuyên-cáo của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam Cộng-Hoà
số 015/BNG/TTBC/TT (Ngày 19.1.1974)

Sau khi mạo-nhận ngày 11-1-1974 chủ-quyền trên hai quần-đảo Hoàng-Sa và Trường-Sa của Việt-Nam Cộng-Hoà, Trung-Cộng đã đưa Hải-Quân tới khu-vực Hoàng-Sa, và đổ-bộ quân lính lên các đảo Cam-Tuyền, Quang-Hoà và Duy-Mộng. Lực-lượng Hải-Quân Trung-Cộng gồm 11 chiến-đĩnh thuộc nhiều loại và trọng-lượng khác nhau, kể cả tàu loại Komar có trang-bị hoả-tiễn.
Để bảo-vệ sự vẹn-toàn lãnh-thổ và nền an-ninh quốc-gia trước cuộc xâm-lăng quân-sự này, các lực-lượng Hải-Quân Việt-Nam Cộng-Hoà trấn-đóng trong khu-vực này đã ra lệnh cho bọn xâm-nhập phải rời khỏi khu-vực. Thay vì tuân-lệnh, các tàu Trung-Cộng, kể từ 18.1.1974, lại có những hành-động khiêu-khích như đâm thẳng vào các chiến-đĩnh Việt-Nam.
Sáng ngày nay 19.1/1974, hồi 10 giờ 20, một Hộ-Tống-Hạm Trung-Cộng thuộc loại Kronstadt đã khai-hoả bắn vào Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư mang số HQ-04 [19] của Việt-Nam Cộng-Hoà. Để tự-vệ, các chiến-hạm Việt-Nam đã phản-pháo và gây hư-hại cho Hộ-Tống-Hạm Trung-Cộng. Cuộc giao-tranh hiện còn tiếp-diễn và đang gây thiệt-hại về nhân-mạng và vật-chất cho cả đôi bên.
Các hành-động quân-sự của Trung-Cộng là hành-vi xâm-phạm trắng-trợn vào lãnh-thổ Việt-Nam Cộng-Hoà, và một lần nữa vạch-trần chính-sách bành-trướng đế-quốc mà Trung-Cộng liên-tục theo-đuổi, đã được biểu-lộ qua thôn-tính Tây-Tạng, cuộc xâm-lăng Đại-Hàn và Ấn-Độ trước kia.
Việc Trung-Cộng ngày nay xâm-phạm lãnh-thổ Việt-Nam Cộng-Hoà không những chỉ đe-doạ chủ-quyền và an-ninh của Việt-Nam Cộng-Hoà, mà còn là một hiểm-hoạ đối với nền hoà-bình và ổn-cố của Đông-Nam-Á và toàn thế-giới.
Với tư-cách một nước nhỏ bị một cường-quốc vô-cớ tấn-công, Việt-Nam Cộng-Hoà kêu-gọi toàn-thể các dân-tộc yêu-chuộng công-lý và hoà-bình trên thế-giới hãy cương-quyết lên án các hành-vi chiến-tranh thô-bạo của Trung-Cộng nhằm vào một quốc-gia độc-lập và có chủ-quyền để buộc Trung-Cộng phải tức-khắc chấm-dứt các hành-động nguy-hiểm đó.
Làm ngơ để cho Trung-Cộng tự-do tiến-hành cuộc xâm-lấn trắng-trợn này là khuyến khích kẻ gây-hấn tiếp-tục theo-đuổi chính-sách bành-trướng của chúng và sự hiện-diện này đe-doạ sự sống còn của những nước nhỏ đặc-biệt là những nước ở Á-Châu.
Trong suốt lịch-sử, dân-tộc Việt-Nam đã đánh bại nhiều cuộc ngoại-xâm. Ngày nay, Chánh-phủ và nhân-dân Việt-Nam Cộng-Hoà cũng nhất-định bảo-vệ sự toàn-vẹn lãnh-thổ quốc-gia.
(Tài-liệu ronéo của Bộ Ngoại-giao VNCH, số 015/BNG/TTBC/TT).
Làm tại Sài-Gòn, ngày 14 tháng 2 năm 1974. 

 
Phụ-Bản 2
Về Tổn-thất của HQVN trong Hải-Chiến Hoàng-Sa

Tổn-thất Hải-Chiến TC chỉ có một Tàu Cá hư-hại Đài chỉ-huy!?
Trong những năm sau 1974, Trung-Cộng bưng-bít không hề loan-báo những thiệt-hại về tàu-bè của họ khi đụng-độ với HQVNCH tại Hoàng-Sa.
Tờ báo có tiếng nói chính-thức của họ tại hải-ngoại là nguyệt–san Peking Review sau này là Beijing Review chỉ lập đi lập lại mấy dòng tương-tự như: Ngày 18-1-1974, HQVN vô-cớ tông ngang các tàu cá 402 và 407 của họ, phá bể đài chỉ-huy tàu số 407 của Nam-Hải N-nghiệpCông-ty. Ngày 19-1, HQ Sài-Gòn bắn giết ngư-dân và đổ-bộ xâm-lăng đảo nhưng không thành-công. Hồi 10:30 giờ cùng ngày, máy-bay và chiến-hạm Việt-Nam đồng-loạt tác-xạ vào các tàu tuần Trung-Hoa. Quá sức chịu-đựng nên ngư-dân và tàu tuần của họ bắt-buộc phải phản-pháo để tự-vệ.[20] Tuy Trung-Hoa có nói đến một chiến-hạm Việt-Nam bị bắn chìm, nhưng không đả-động gì đến thiệt-hại của chiến-hạm phía họ, làm như chuyện đánh nhau chỉ làm cho một chiếc tàu cá hư-hại đài chỉ-huy mà thôi!
Ba tuần sau khi Hải-chiến chấm-dứt, Bộ máy tuyên-truyền vĩ-đại của Trung-Cộng hoạt-động mạnh-mẽ để tung khói-mù chủ-quyền Hoàng-Sa khắp thế-giới. Trong khi hàng triệu cuốn sách lớn “Tây-Sa Hải-Chiến” phát ra cho một tỷ người Tàu trong nước, mấy trăm ngàn cuốn thơ (verse) nhỏ hơn đã được dịch vội-vàng sang tiếng Anh. Sách nhan-đề “Tây-Sa Hải-Chiến, Tường-thuật bằng Thơ”-Battle of the Hsisha Archipelago- xuất-bản tại Bắc-Kinh ngày 10-3-1974[21] đã được phổ-biến ở hải-ngoại, tất cả các trường đại-học Hoa-kỳ đều được tặng miễn-phí.
Tập thơ anh-hùng-ca này cũng như cuốn sách lớn hơn, “Tây-Sa Hải-Chiến”, đều được viết dưới sự chỉ-đạo của Chính-Trị Bộ và Quân-Ủy Trung-Ương, trình-bày rất hào-nhoáng màu-mè, đầy vẻ tuyên-truyền; không có phần nào nói chiến-hạm Hồng-quân bị chìm đắm hay bất-khiển-dụng.Tác-giả “thi-sĩ lớn” Chang Yung-Mei có đề-cập đến một chiến-hạm Việt-Nam bị chìm, một tàu cá “hợp-tác xã” bị HQ-4 điên-cuồng húc bể phòng lái.Mấy câu thơ của Chang khá khôi-hài khi kể chuyện những anh-hùng của họ tung lựu-đạn, dùng súng tay bắn tiêu-diệt để loại-trừ Hải-quân ta.
Hình bìa cuốn sách “Tây-Sa Hải-Chiến, Tường-thuật bằng Thơ” -Battle of the Hsisha Archipelago- 1974, Hồng-Quân TC hải-chiến với lựu-đạn!
Phía Việt Nam khôi hài không kém khi Đại tá Ngạc nói Khu Trục Hạm HQVNCH hải chiến với đại liên???!!!


Cartoon Đại Tá thăm Museum Hải Chiến.

* * *
Say đây là một số bức hoạ của Trung-Cộng

* * *
Say đây là một số bức hoạ của Trung-Cộng:
连环画 西沙海-1作品名称
- 西沙海战的连环画版   节选
 
HQ-4 được nhận diện dễ-dàng giữa tấm ảnh với cột buồm radar 3 cẳng thật lớn, đang quần-thảo giữa hạm-đội TC (các tàu có cột radar đơn).



* * *
 Hình-ảnh liên-hệ đến trận hải-chiến của TC với Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ-4:

Cho đến thời-điểm năm 2009, rất nhiều hình-ảnh tương-tự được tìm thấy trên sách-báo và Websites Trung-Cộng.
Cuốn sách Khảo-cứu (không phải Hồi-ký) sắp xuất-bản của Tác-giả: “Hình-ảnh Hải-Chiến Hoàng-Sa với HQ-4” sẽ công-bố thêm các tài-liệu từ năm 1974 còn lưu-trữ như các Công-Điện Hành-Quân, Phúc-Trình Báo-Cáo Hành-Quân, thủ-bút các giới-chức và nhiều tài-liệu liên-hệ khác.

Hình-ảnh rất khôi-hài: vận tiểu-lễ áo trắng đầu trần, Hồng-Quân quăng lựu-đạn vào Khu-Trục-Hạm “Trần K…” đang cháy nghi-ngút của VNCH. Phía VNCH cũng có nhiều khôi-hài tương-tự như bắn liên-thanh, súng cối, 20 ly khi hải-chiến ngoài biển rộng, dùng 40 ly tả-hạm bắn qua hữu-hạm, hạ chìm tàu địch trong khoảng cách 5,7 km...

Mấy phân-cảnh khi HQ-4 khai-hoả những phát súng đầu tiên tại HoàngSa và ủi thủng lỗ đài chỉ-huy, phá lan-can của tàu võ-trang Trung-Cộng. Tàu khựa hoảng sợ, chạy trốn rút lui ngay. HQ-4 đổ-bộ quân phòng-thủ đảo Cam-Tuyền. (Xin xem kỹ các bài viết của mấy anh lính "HQ tầm gửi, ăn có" của UBHS & HhQ Biển & Đại-Tá Phạm-Mạnh-Khuê phụ-chú. Hoàn-toàn là xuyên-tạc và nâng bi Cộng-Sản Tàu!)

271/274编队集中打击4271 (biên đội 271/274 tập trung đả kích 4 hào -hạm...) Hình-ảnh những phút cận-chiến ác-liệt nhất. “Tàu radar” KTH Trần-Khánh-Dư HQ-4 và phân-đoàn Kronstadt 271/274 hải-hành hướng Đông, đang cố gắng triệt-hạ nhau trong khoảng cách không quá 400 yards. Hữu-hạm HQ-4 có K-274 và lái tàu (hướng 7 giờ) có K-271. HQ-4 lãnh tối-thiểu 300 viên đạn lớn nhỏ của kẻ thù (bản báo-cáo còn lưu), nhưng tàu địch 274 trúng thương nặng vì đạn HQ-4, tông vào đảo san-hô. Hình-ảnh được Quân-Ủy Trung-Cộng cho phép lên mạng:http://war.news.163.com/07/0803/15/3KVT172H00011232_2.html
Thật buồn, không có HQ-5 ở đó (đang chạy hướng Tây, bỏ HQ-4, bắn HQ-16). Trạnh lòng nghĩ ngược lại: nếu HQ-5 chạy theo OTC là HQ-4 để 2 chiến-hạm Việt-Nam kè Tàu Trung-Cộng... Kỷ-luật bình-thường phải là như vậy! đúng không các bạn?

战场北方,敌人的进攻已基本瓦解,396接海指命令,全速南下,与271编队集中打击4号 (chiến tràng bắc phương,địch nhân đích tiến công dĩ cơ bổn ngõa giải,396 tiếp hải chỉ mệnh lệnh,toàn tốc nam hạ,dữ 271 biên đội tập trung đả kích 4 hào...)
Hình-ảnh những phút cuối cùng của trận hải-chiến. “Tàu radar” KTH Trần-Khánh-Dư HQ-4 đang một mình tả-xung hữu-kích giữa Hạm-Đội Trung-Cộng: 271/274/396 “tập-trung cận-xạ”. Bài viết trích đăng Hồi-ký của Tổng Chỉ-Huy TC Nguỵ-Minh-Sâm được Quân-Ủy Trung-Cộng cho phép lên mạng: http://war.news.163.com/07/0803/15/3KVT172H00011232_2.html.[22]
Sau những loạt trao-đổi hải-pháo cuối cùng này với HQ-4, toàn thể lực-lượng Trung-Cộng bị tê-liệt. Tìm trong tài-liệu TC không thấy hình-ảnh các chiến-hạm HQ-5 & HQ-16 khi hải-chiến.
Kronstadt phía 12 giờ của HQ-4 được "cách điệu lố lăng", thực sự thì mũi tàu đã trên san-hô, súng 85 ly tàu này hướng lên đảo không còn bắn được về phía HQ-4 nữa! Tất cả tàu bạn HQVN đã rút từ lâu, HQ-4 bơ vơ tác-chiến một mình; HT vẽ đường về Đà-Nẵng.
Có nhiều anh Hải-Quân thời lạm-phát, nhỏ thì không kể mà lớn tới cấp Đại-Tá, tệ-hại hơn cả tụi Tàu phù nhiều, viết ra rất là láo lếu về Hải-Chiến HoàngSa. có thể nghi-ngờ họ mang dòng máu Tàu nhiều hơn chính Tàu sao?
 Có cả một anh Hội Trưởng (Cửu Long hay HQ Mỹ ???) thích ba hoa. nói láo về HQ-4.

Việt-Nam Cộng-Hoà và Giới Truyền-thông Quốc-gia
Phía Việt-Nam Cộng-Hoà ngay sau biến-cố, Tư-Lệnh HQVN cũng như Tư-Lệnh HQ Vùng 1 Duyên-Hải lập phiếu-trình lên thượng-cấp[23]về diễn-tiến hành-quân và báo-cáo kết-quả thiệt-hại đôi bên. Giới truyền-thông quốc-gia và các cơ-quan phát-ngôn chính-thức của chính-phủ Việt-Nam[24], kể cả Bộ Tổng-Tham-Mưu lập-tức công-khai phát-thanh hay đưa lên mặt báo về kết-quả trận đánh Hoàng-Sa. Riêng trong tập-thể Quân-lực một triệu người của VNCH, ngoài báo định-kỳ như tờ Quân-đội và Chiến-Sĩ Cộng-Hoà[25], còn có những ấn-phẩm quan-trọng được in tới hơn 20,000 bản do Tổng-Cục Chiến-Tranh Chính-Trị phân-phối ngay. Đó là tập tài-liệu nhan-đề “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Qua hơn 50 trang giấy, nhiều tác-giả đã hợp-tác với Cục Tâm-Lý-Chiến để trình-bày hoạt-động hành-quân của HQVN tại Quần-đảo Hoàng-Sa. Đặc-biệt, tổn-thất đôi bên trong Hải-Chiến Hoàng-Sa được ghi-nhận rõ-ràng như sau:
VNCH: 1 chiếc chiến-hạm bị hư-hại toàn-diện,
1 chiếc bị hư-hại nặng,
2 chiếc bị hư-hại nhẹ.
Trung-Cộng: 1 chiến-hạm loại Kronstadt bi cháy toàn-diện và đắm chìm
1 chiếc bị trúng đạn hư-hại nặng, phải ủi vào bờ, sau đó nổ tung,
2 chiếc bị hư-hại nặng.[26]
Báo-chí VNCH đã ghi chép, vẽ lại hình-ảnh và cả hướng đi của các chiến-hạm HQVN khi tác-chiến. HQ-4 bên phải hướng 070, HQ5 bên trái hướng 270. Đây là những hình-ảnh trên báo Lướt-Sóng số Đặc-biệt “Chiến-thắng Hoàng-Sa” 1974 & Đặc-San Hội Cựu QNHQVN- Số Đặc biệt về Hoàng Sa năm 1974. Hình dưới trích & duyệt lại Sơ-đồ của BTL/HhQ Biển, giải-thích việc HQ-4 một mình xung-kích. HQ-5 đáng lẽ ra phải theo sau OTC Phân-đoàn 1 (Officer Tactical Command trên HQ-4) lại chạy qua hướng Tây, xảy ra "friendly fire" với HQ-16, không đúng tinh-thần Quân-đội"Binh Nhì chạy theo Binh Nhất" (Reference: bài viết của TrươngVănLiêm-HQ5 <<< Bấm Chuột!)Trong khi HQ-5 chạy sai hướng thì HQ-16 còn sai vị-trí quá xa hơn nữa, chiến-hạm này đáng lẽ phải tới đảo Duy-Mộng/Quang-Hoà Đông để hành-quân đổ-bộ thì chạy ra phía Tây của đảo Quang-Hoà Tây. Lưu ý là các tàu TC có nhiệm-vụ chính, phải bảo vệ Duy-Mộng và Quang-Hoà Đông và các tàu yểm-trợ neo tránh gió mùa Đông-Bắc tại đây. 2 tàu của chúng ủi bờ và tông vào san-hô vì chạy sát bờ.
Phụ-chú: Sự kiện HQ-5 phân biệt (chạy) hướng Tây Bắc, không (chạy) theo HQ-4 (hướng Đông-bắc) được Trung-Cộng tả lại rõ-ràng qua câu sau đây:
“李常杰”号舰逃往外海,“陈庆瑜”号舰、“陈平重”号舰分别向西北、东北方向逃走。http://bwl.jschina.com.cn/war79/sea/112.htm

 Ranh-Giới TC vẽ ra.


Kẻ Thù Cũng Từng Nói chữ Nếu.
Hầu hết các bài viết của tướng Nguỵ-Minh-Sâm và các tác-giả TC nói nhiều chi-tiết đến việc Hạm-đội của họ đối đầu với HQ-4, mà họ nói là chỉ bị thiệt-hại nhẹ. Riêng có câu này là quan-trọng, nó nằm trong lời kết của Nguỵ-Minh-Sâm, ý nói:
Nhược bằng kẻ địch (tàu VNCH) quyết tâm trở lại tấn công các tàu (TC lúc đó đã) bị vô hiệu hoá, thì khó nói ai là người chiến thắng.
  (2009-04-12 19:52:16 来源网易军事 41 手机看新 võng dịch quân sự cân thiếp 41 điều thủ ky khán tân văn 2009-04-12 19:52:16 Sea battle front commander, General Weiming Sen http://blog.sina.com.cn/s/blog_5f12204b0100ede2.html.)

 Xác-định Kết-quả trận Hải-Chiến Hoàng-Sa 1974 làm sao cho Chính-xác trong Hải-Sử
Đối với các Nhà Quân-Sự, nhất là các các Nhà Chiến-Thuật Chiến-Lược (Hải-Quân hay Lục-Quân) theo đúng binh-thư binh thuyết thì việc đo lường mức-độ thành-công hay thất bại của một cuộc chiến (trên biển hay trên bộ) phải căn-cứ trên khả-năng còn lại của hai bên (Hạm-đội hay Lực-lượng) sau khi đụng-độ.
Như vậy cuộc Hải-Chiến Hoàng-Sa thưc-sự là một cuộc xung-kích toàn-thắng của riêng HQ-4 và cũng về phía Lực-Lượng Hải-Quân Việt-Nam nói chung. Mục tiêu của ta là dùng số lượng ít ỏi, chỉ với 4 chiến-hạm quyết chiến quyết thắng, tiêu-diệt chớp-nhoáng số lượng địch-quân không những đông-đảo mà còn đang được ồ-ạt tăng-viện.  Mục-tiêu như vậy đã được chu-toàn vì tất-cả lực-lượng địch trực-chiến với ta đều bị trúng đạn tê-liệt, bị KO Knock-Down “nằm bất-động trên võ-đài’, và hiển-nhiên đã bị loại ra khỏi vòng chiến.[27]
Khi Trung-Cộng nói khoả-lấp, nêu cao sự “tác-chiến anh-dũng” của hai Liệp-Tiềm-Đĩnh cao-tốc mới tới (281 & 282). họ cũng phô-bày rõ-rệt sự đại-bại hoàn-toàn trong hải-chiến. Trung-Cộng không thể che-dấu được sự tê-liệt của Lực-lượng TC kéo dài suốt 3 tiếng đồng-hồ. Chỉ tiếc rằng VNCH lúc đó trơ-trọi có 4 chiến-hạm, trong đó, HQ-4 vẫn còn đủ khả-năng tác-chiến như tường-thuật của Hạm-phó Nguyễn-Thành-Sắc (xem "Hải Chiến Hoàng Sa" -UBHS- 2010: 396-400). Mà cũng buồn rằng vị Chỉ-Huy-Trưởng Hành-Quân lúc đó không biết ở chỗ nào. Ông ta đã viết ra tường-trình và rõ-ràng trên giấy trắng mực đen: hoàn-toàn im lặng... 
Lại giả-dụ như nếu ta điều-động được 6, được 8 chiến-hạm (hay nhiều hơn) thì tình-hình đã đổi khác. Chắc-chắn rằng HQ-10 được cứu, và rất có thể quần-đảo Hoàng-Sa vẫn còn trong tay Việt-Nam ta.
Lại còn có người chỉ nghe nói “toàn thắng hải-chiến” mà suy-luận ra cái lỗi của HQVN không quay lại giữ Hoàng-Sa. Sự thực là chiến-hạm ta đã tròn nhiệm-vụ, quay lại cũng hy-sinh vô ích mà thôi. Với lòng yêu nước có nồng-cháy bao nhiêu đi nữa thì hậu-thế cũng nên hiểu khả-năng đoàn chiến-hạm Hoàng-Sa bé-nhỏ, thông-cảm cho quyền-hạn của Hạm-Trưởng thật ít-ỏi, hạn-chế trước một trách-nhiệm quá lớn lao. Khi cấp Chỉ-huy cùng Soái-hạm đã chạy xa, đoạn-chiến từ lâu, chỉ còn một mình bơ-vơ, HQ-4 đành phải rời chiến-trường...
Ông Hồ-Hải, Sĩ-Quan Truyền-Tin của Đại-Tá Ngạc có viết một đoạn văn được nhiều người đồng-ý như sau: "Trận Hải Chiến Hoàng Sa"của Hồ Hải (đăng trong Đặc-San Lướt Sóng số 52 năm 2004, trang 7-22. Vì tầm quan-trọng của các sự kiện, & số báo sau đó, qua nhiều độc-giả đề-nghi, bài được cho đăng lại vào Đặc-San Lướt Sóng số 59 năm 2007, từ trang 106-121"Chuyện mất Hoàng Sa, ở một góc nhìn khách quan cũng như chính trị, không khác năm 75 mất Ban Mê Thuột, rồi mất miền Nam. Chúng ta không đổ lỗi cho ai vì tất cả chúng ta đều có trách nhiệm nhưng chắc cũng không có ai nói mất miền Nam là do những người lính chiến QLVNCH đă bất tài hoặc hèn nhát ngoài chiến trường."
Như Tác-giả đã "tâm-sự" mấy chục năm về trước, thân-phận cá-nhân chúng tôi nhỏ bé, chỉ cố-gắng làm và cam nhận: Hải-đội Hoàng-Sa chỉ làm được đến vậy mà thôi". Định-mệnh đã an-bài cho sinh-mạng một số chúng tôi nhẹ-nhàng, nhưng đã quá khắt-khe cho Hải-đội đi tăng-cường[28]. HQ Đại-Tá Hà-Văn-Ngạc dẫn đi một chiếc Tuần-Dương-Hạm mà Hạm-Trưởng vừa nhận tàu mấy ngày trước và một chiếc Hộ-Tống-Hạm một máy... Định-mệnh đưa chiếc Tuần-Dương-Hạm/ Soái-Hạm bắn vào Tuần-Dương-Hạm/ Chỉ-Huy-Trưởng Phân-Đoàn 2 làm gần chìm HQ-16 và tàn-khốc hơn nữa là chôn vùi HQ-10 cùng thu-thủ-đoàn xuống biển sâu. Đại-Tá Ngạc qua Hoa-Kỳ, gần cuối đời hồi-tưởng lại lúc hải-chiến với cái chân khập-khễng, từ Đài chỉ-huy đi xuống tầng dưới (mà Ông tưởng là Trung-Tâm Chiến-Báo), vẽ sơ-đồ Hành-Quân ở xa mục-tiêu Duy-Mộng/ Quang-Hoà Đông sai chục cây-số. Ông hoàn toàn không có mặt trên Đài Chỉ-Huy, không có ở Trung-Tâm Chiến-Báo, cũng không thể "tai nghe mắt thấy" xuyên qua vách sắt Phòng Truyền-Tin, hay đứng ngồi ở đâu?) "nhớ" HQ-4 bám sát tàu địch, bắn súng liên-thanh hải-chiến ngoài biển rộng! Ông cũng hồi-tưởng việc HQ-4 xin Ông cho bắn thử súng (nghĩa là bắn không nhắm mục tiêu), mà lại xin bắn thử đến ba lần. 
Tuy vậy, có lời phê nặng-nề sau đây (đã in thành sách, Melbourne, 1990) là Đại Tá Ngạc bất mãn, có tinh thần chủ bại" nên được quên đi chăng?, cho dù nó phản-ánh một nhận-xét cá-nhân có phần chính-xác:

 
Phụ-Chú: Đề-Đốc Lâm-Nguơn-Tánh từng nói UB HoàngSa nên đọc cuốn sách này và lấy làm tài-liệu.

Có nhiều anh tưởng mình là lính thuỷ, không từng tham-dự, tai chẳng nghe mắt chẳng thấy Hải-Chiến, không phục-vụ chiến-hạm, chưa từng chỉ-huy trên biển, không mang huy-hiệu Hạm-Trưởng Khu-Trục-Hạm, Tuần-Dương-Hạm... mà dám viết bài, viết sách cho đọc, vẽ vời video cho xem, làm audio cho nhân-chứng nghe... Thời mất nước loạn-ly, bài vở Hoàng-Sa lạm-phát, sinh-sản quá nhiều bìm-bìm dây leo, ký-sinh dính máu ăn phần, không biết xấu hổ là gì!
Qua những buổi nói chuyện về Hải-Chiến Hoàng-Sa trên Paltalk, tôi nhận được thắc-mắc của Huỳnh-Dzũng, một chatter còn trẻ và quen-thuộc, viết như sau: "Đọc email của bác cháu nhớ có một nhà văn nào đó phê phán một nhà văn nào đó là "chưa có đi một thước nước biển nào mà viết chuyện Hải Quân." Bác có nhớ giai thoại thì nhắc dùm cháu. Còn các "tác-giả Hải-Chiến" là những ai vậy? Tuy tôi không đối đầu với họ, nhưng xin Huỳnh-Dzũng đọc ý-kiến riêng của tôi dưới đây.
Cá-nhân Vũ-Hữu-San chúng tôi viết không cho người còn sống, mà thành-kính viết cho những người lính thuỷ đã hy-sinh. Sự hy-sinh của họ cao-cả, Cấp chỉ-huy ra lệnh họ đã  nghiêm-chỉnh thi-hành. Tử-sĩ hy-sinh khi đối-diện Kẻ Thù Truyền-kiếp nguy-hiểm ngay giữa những yếu-kém của cấp chỉ-huy và sự khó-khăn của Việt-Nam Cộng-Hoà chúng ta khi đang trên đà học-hỏi tiến-bộ.
Các Cựu Hải-Quân nào, không từng tai nghe mắt thấy Hải-Chiến, mời HQ-4, HQ-5, HQ-16, HQ-10 chúng tôi đến những buổi lễ Tưởng-Niệm. Có anh viết bài cho đọc, viết sách "Hải-Chiến Hoàng-Sa" để bán, vẽ vời video cho xem, làm audio cho nghe... nói là để "VINH DANH" nhưng lại phủ-nhận công-lao của chiến-binh hy sinh, bỏ lại vợ góa con côi. Các Anh làm vậy khác nào gọi chó (bạn trung-thành, không bao giờ hại các Anh), lừa, dụ nó tới tới để đá nó hay giết nó sao. Các Anh và cả các Hội-Đoàn HQ vô trách-nhiệm tại San José, Westminster, New England của các Anh nữa, cần cẩn-trọng, phải có tinh-thần trách-nhiệm Hara-Kiri của người Nhật. Lịch-sử rất nghiêm-minh, không vu-vơ như vậy... Lịch-sử chưa bao giờ viết bởi những tay mơ, Hải-sử tạo bởi tim óc, máu, xương cũng không thể nào đi từ những chuyện ....nghe nói, nghe đồn, nghe kể, nghe ngóng, hay là nói theo bài viết của kẻ nấp dưới phòng khi hải-chiến.
Xin cho các tàu tham-chiến chúng tôi than một câu, bắt chước lời một văn-sĩ rất nổi tiếng của HQVN viết về một văn-si khác rắng: "Chưa từng đi một thước biển mà viết chuyện hải-quân".
Họ chưa bao giờ lên cả cầu tàu hay đài chỉ-huy Tuần-Dương-Hạm, Trục-Trục-Hạm mà dám viết về Hải-Chiến... sống như thế thì viết và nghiên-cứu như thế... Hãy trở lại cái ghế ngồi của Anh đi! Nói nữa lại thêm buồn.
Nhiều chatters muốn kể tên hài tội mấy "Hải-Quân phản-bội" này. Các Anh có dã-tâm sửa Sử Việt-Nam Cộng-Hoà đã viết xong những năm 1974-1975, hãy tự xử mình vì tội đã tự tay đào mồ chôn tử-sĩ anh-hùng Hải-Chiến Hoàng-Sa một lần thứ hai. Sản-phẩm "nhơ bẩn" của các Anh còn đó, bộ măt các Anh còn đó, đại-lễ các Anh mặc, tên các Anh mang, khoá Hải-Quân các Anh học... biết đâu Sử sẽ giữ lại tên tuổi các Anh đến muôn đời. Mới đây nhất lại có một nhóm chủ-trương một video mới, cùng một luận-địệu mới phát-tán tại Anh-Quốc: http://www.dailymotion.comvới kiểu hải-chiến bằng liên-thanh...

Gần đây, chúng tôi nghe tên Hành-Quân Trần-Hưng-Đạo 47 do Bộ Tư-Lệnh HQVN điều-động trận Hải-chiến Hoàng-Sa. Ông Phạm-Mạnh-Khuê cho công-bố một số hồ-sơ trên Đặc-san Lướt Sóng (San José, 2011) trong đó có "Biên Bản Buổi Họp ngày 17-7-1974". Một câu quan-trọng viết về HQ-4 như sau:
Trường hợp HQ-4 thì đã bỏ mục tiêu sớm thay vì bám sát mục tiêu để tác-xạ.
Vị Chủ-toạ là Đề-Đốc Lâm-Nguơn-Tánh ký tên (?!) vào Biên-Bản này.


Tình-hình ngày 20-1-1974, Lực-lượng TC xâm-lược hoàn-toàn kiểm-soát Quần-Đảo Hoàng-Sa của Việt-Nam.


Thế-hệ chúng tôi cũng sắp qua, chỉ còn hy-vọng để lại đời sau chút kinh-nghiện "cỏ bái lót đường" và người Việt-Nam mới của chúng ta sẽ tài ba hơn trong việc chống ngoại xâm phương Bắc.
Xin ghi lại vài bài học. Tài hèn, xin tạ tội với Tiền-nhân. Nói sao cho hết nỗi đớn-đau của những người đi Hoàng-Sa ngày đó.
Vũ-Hữu-San 2010
HQVN  

[1] Xin xem chi-tiết diễn-tiến trận Hải-chiến này qua các bài viết của Trần-Đỗ-Cẩm trong cuốn sách “Tài-Liệu Hải-Chiến Hoàng-Sa” California, 2004.
[2]  Tuyên-cáo của Bộ Ngoại-giao Việt-Nam Cộng-Hoà số 015/BNG/TTBC/TT (N). Trước tiên HQ-4 bị Kronstadt TC bắn, đã phản-pháo. Thật ra HQ-4 đã bắn những phát đạn đầu tiên để đàn-áp tàu võ-trang TC và ủi bể đài Chi-huy của tàu TC ngày hôm trước. Sau đó hồi 10:22 ngày 19.1.1974, cũng chính hải-pháo HQ-4 tác-xạ vào tàu TC trước hết (ghi lại trong nhiều Sử-liệu chính-thức của VNCH).
[3]  Thái-Văn-A, trong “Hạm-Đội Hải-Quân QLVNCH- Hải-Chiến Hoàng-Sa”, Melbourne (Australia tháng 5-1990) viết: …Trong lúc vừa đổi đội hình, vừa khai höa vào chiến-hạm địch, HQ 4 khai-hoả đầu tiên...
Nhờ chuẩn-bị kỹ-càng từ trước, đạn HQ-4 trúng ngay các tàu địch, giết chết ngay chính-ủy Phùng Tòng Bách 马松柏 và phó-hạm Chu Tích Thông 周锡通 (website HQ Trung-Cộng) Internet Search 马松柏.
[4] Cựu HQ Đại-Uý Trần Kim Diệp, hiện cư-ngụ tại Pháp, hồi-tưởng lại khi đó Ông ở trên HQ-5 nhìn sang HQ-4: “Trong không-khi ngột-ngạt, căng-thẳng tột-độ, đột-nhiên những tiếng nổ lớn và nhiều chớp lửa bùng lên, súng HQ-4 đồng loạt khai-hoả… HQ-5 tác-xạ tiếp theo”. Đại-Úy Diệp nguyên là Trưởng Phòng 2 BTL/HQ/V1DH cũng là người viết bản phúc-trình của Vùng 1 Duyên-Hải lên BTL/HQ, có một bản thông-báo Ủy-Ban Quân-Sử BTTM/QLVNCH. Ông Diệp cũng là tác-giả bài viết “Bên lề trận Hải-chiến Hoàng-Sa” (Tình Đại-Dương- bản tin K17/SQHQ/NT tháng 7/2004).
[5] military.china.com/zh_cn/history4/62/20050222/12123210.html.
[6] The Final Collapse. Cao Van Vien. Washington, D.C. 20402, USA, 1983.
[7] Ngay cả Bùi-Tín, một Cựu Ðại-Tá CSVN cũng viết: “Công-bằng mà nói, đối với tôi, lá cờ vàng ba sọc đỏ đã có một lúc nào đó kiêu-hùng phất-phới khi một số anh em Hải-Quân Việt-Nam Cộng-hoà báo-cáo quân bành-trướng Bắc-Kinh trên vùng đảo Hoàng-Sa năm 1974, để giữ một vùng lãnh-thổ và hải-phận của Tổ-quốc, trong khi Thủ-Tướng Phạm-Văn-Đồng tuyên-bố cam-chịu sự bành-trướng nước lớn của Trung-Quốc ở vùng đảo này!”. Mây-mù Thế-kỷ - Bùi-Tín. Paris 1998.
[8] Conway's All the World's Fighting Ships 1947-1982. Part II: The Warsaw Pact and Non-Aligned Nations. Naval Institute Press, 1983, trang 369. Editorial Director: Robert Gardiner. Nguyên-văn: "The South's Naval prowess was demonstrated in January 1974. A Chinese battalion-strong invasion of the Paracels Island, 225 miles east of Vietnam, cost the Communist superpower two warships sunk and two heavily damages for one Vietnamese Vessel (23 survivors rescued by a Dutch cargo ship). Ten days later the South's warships put troops onto the Spratley Islands, several hundred miles to the South, to prevent their seizure."
[9] HQ-10 một máy hư, đứng tại chỗ "tác chiến". Tàu chiến này thành cái (tàu lãnh đạn tối đa. Nếu thay vì làm võ sĩ đứng giữ đài im lìm chịu trận đòn thù (chữ nếu này không có trong sử học) HQ-10 chạy hết tốc độ 9, 10 gút mà tác chiến thì sao nhỉ...
Xin mời xem thêm chi-tiết diễn-tiến cũng như thiệt-hại đôi bên trong các bài viết theo quan-niệm cá-nhân như: Trận chiến Hoàng-Sa (tr.241), Trận chiến lịch-sử Hoàng-Sa (tr.243), Tuần-Dương-Hạm HQ 16 và trận hải-chiến Hoàng-Sa (tr.263), Một vài uẩn khúc trong trận Hoàng-Sa (tr.279), Người về từ Hoàng-Sa (tr.285), Lần đào thoát ở Hoàng-Sa (tr.289), Hành-quân Trần-Hưng-Đạo 47 (tr.295), Điếu-văn tưởng-nhớ Chiến-Sĩ Hoàng-Sa (tr.317) của Tuyển-Tập Hải-Sử HQVNCH.
[10] Khách-quan nhận-xét thì không thể nào gán cho 4 chiến-hạm này việc mất Hoàng-Sa. Trách-nhiệm này ngoài khả-năng của họ và hoàn-toàn nằm trong tay các giới-chức cao-cấp hơn. Trách-nhiệm nhỏ hơn là gửi một chiến-hạm một máy hư ra Hoàng-Sa cũng vậy. Chiến-hạm VNCH bắt-buộc phải tham-chiến khi không có lực-lượng trừ-bị tại chỗ. Còn tình-trạng lực-lượng của Trung-Cộng đầy-đủ hơn. Sở dĩ như vậy vì khi TC quyết-tâm xâm-lươc, Mao-Trạch-Đông đích-thân chỉ-thị Chu-Ân-Lai tổng-lý. Quân-Ủy Trung-Ương như Diệp-Kiếm-Anh, Đặng-Tiểu-Bình, Vương-Hồng-Văn,Tô-Chấn-Hoa (Hải-quân Chánh-Ủy), Hứa-Thế-Hữu (QK Quảng-Châu)... ngồi 24/24 tại Phòng Hành-Quân, toàn quyền điều-động lực-lượng khổng-lồ của chúng.
[11] http://en.wikipedia.org/wiki/Battle_of_Hoang_Sa_1974. Không thể kể No. 281, No. 282 vào đây.
[12] “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-Lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Tổng-Cục CTCT, Cục Tâm-Lý-Chiến ấn-hành 1974, trang 10.
[13] Alta Vista (on-line translation): After 389 ships suffer more the ship heavy losses to hasten to ground successfully (armed force to rescreen from Qingdao navy museum). 389 Đĩnh tao việt hạm trọng sang hậu thưởng than thành công ( mỗ quân mê võng hữu phiên phách tự thanh đảo hải quân bác vật quán )
[14] Alta Vista (on-line translation): 274 submarine chasers --- Xisha naval battle main force naval vessel, 274 return Asian Long Wanshi from Xisha. 274 Hiệu liệp tiềm đĩnh --- tây sa hải chiến đích chủ lực hạm đĩnh chi nhất đồ vi 274 đĩnh tòng tây sa tuần hàng hồi đáo á loan thời đích tình cảnh.
[15] Phần lớn chi-tiết tường-thuật việc cận-chiến giữa HQTC với HQ-4 và HQ-10 của HQVN khá rõ như khi nào đạn trúng đài chỉ-huy, quốc-kỳ rớt xuống, sân giữa cháy....
[17] Chính-yếu là công-lao của hai tàu võ-trang Hải-Nam Ngư-Nghiệp 402 & 407 cùng nhân-viên các tàu TC khác.
[18] HQVN gọi Kronstadt là Hộ-Tống-Hạm, T-43 là Trục-Lôi-Hạm: Trung-Cộng gọi là Liệp-Tiềm-Đĩnh (K) và Tảo-Lôi-Đĩnh (T).
[19] Ðúng ra là HQ-4, Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư. Chiến-hạm này tác-xạ thẳng vào tàu địch đầu tiên.
[20] Peking Review, No.12. January 1974.
[21] Chang Yung-Mei. Battle of the Hsisha Archipelago- Reportage in Verse. Peking. March 10, 1974.
[22] Lời ghi-chú của tác-giả Trung-Cộng, phiên-âm theo Tự-điển Thiều-Chửu như sau: “...chiến tràng bắc phương, địch nhân đích tiến công dĩ cơ bổn ngõa giải, 396 tiếp hải chỉ mệnh lệnh, toàn tốc nam hạ, dữ 271 biên đội tập trung đả kích 4 hào (HQ-4), 5 phân chung cấp hỏa cận xạ hậu, 4 hào hạm cật bất tiêu liễu…”
Quân-Ủy Trung-Ương dưới sự lãnh-đạo chiến-lược của Mao-Trạch-Đông, chỉ-đạo trực-tiếp bởi Ủy-trưởng Thống-Chế Diệp-Kiếm-Anh, phụ-tá Đặng-Tiểu-Bình ra lệnh phải dồn nỗ-lực đánh HQ-4 (tình-báo TC cho là Soái-hạm của lực-lượng VNCH). Các chiến hạm TC "Tuân hành chiến thuật và lời dạy của Mao Chủ Tịch “Dồn sức mạnh để tiêu diệt bộ phận đầu não địch”HQ-4, các chiến hạm 271 và 274 tập trung hỏa lực vào KTH Trần Khánh Dư là soái hạm địch. Còn 396 “tiếp hải chỉ mệnh lệnhtoàn tốc nam hạ” tăng-cường đánh HQ-4 là vì vậy!
[23] Theo báo Le Courrier du Vietnam, ngày nay còn có một bản Tổng-Kết Hải-Chiến Hoàng-Sa do BTL/HQ trình BTTM/QLVNCH lưu-trữ tại Hà-Nội.
[24] Công-báo Việt-Nam Cộng-Hoà. Các bản tin bưu-báo Bulletin của các Toà Đại-Sứ VNCH khắp thế-giới.
[25] Hai tạp-chí này thuộc Tổng-Cục Chiến-Tranh Chính-Trị điều-hành, số phát-hành thường-xuyên 300,000 tờ phân-phối mọi cấp quân-nhân.
[26] “Thế-giới lên án Trung-Cộng Xâm-Lăng Hoàng-Sa của Việt-Nam”. Tổng-Cục CTCT, Cục Tâm-Lý-Chiến ấn-hành 1974, trang 10.
[27] Tuy Trung-Cộng cho biết là họ sửa-chữa lại các chiến-hạm, nhưng chúng ta có thể tin-tưởng hơn vào các chi-tiết cung-cấp bởi các niên-giám về Chiến-Hạm và Hạm-Đội Hải-Quân Thế-giới chính-xác và không có tính-chất tuyên-truyền. Jane’s Fighting Ships ,Conway's… ghi hoạt-động của HQ-4, HQ-15, HQ-16 tiếp-tục sau 1974, nhưng không bao giờ thấy một dòng nào về K-271, K-274, T-389, T-396. Ngoài ra, ta có thể lục Danh-mục Truyền-Tin Quốc-Tế (international call-sign listings) nhưng không thế nào tìm ra danh-hiệu của chúng, tất cả đã biến mất sau 1974.   
** Ngay khi “dẹp” được Nam-Ngư 1, Nam-Ngư 2 và thành-công chiếm lại đảo, Thủy-thủ-đoàn Khu-Trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ.4 rất hứng-khởi, họ truyền-khẩu rất nhanh cho nhau nghe hai câu thơ có “hùng-khí” như sau:
“Tất-niên Quý-Sửu Hoàng-Sa-chiến,
Nam-Ngư hải-ngoại huyết lưu hồng”
Như một lời hô “chiến” của HQ.4 nếu chúng (tàu Nam-Ngư thuộc "Hải Nam Đảo Ngư Nghiệp Công Ty" quay lại biển này, hai chiếc tàu võ-trang trên sẽ bị tàu Việt-Nam HQ-4 cho đổ máu ngay!
Đại-Tá Ngạc sao chép lại 2 câu này một cách sai lạc, thể-hiện sự chủ-bại và sợ-hãi của các con cá Miền Nam (VNCH) sẽ bị "huyết lưu hồng" trong mùa xuân tới tại hải-ngoại như sau: "Tân xuân Giáp-Dần Hoàng-Sa-chiến. Nam-ngư hải-ngoại huyết lưu hồng" mà Ông ta cho là có lối hành-văn vận theo sấm Trạng-Trình!
[28] HQ Trung-Uý Đoàn-Viết-Ất  HQ-16 sau này than rằng: "Các Anh ra Hoàng-Sa làm gì cho khổ-sở chúng tôi! khốn-đốn cho chính các Anh! (Buổi Tao-ngộ Hoàng-Sa tại San Jose Mùa Hè 1996). HQ Trung-Uý Đào-Dân và rất nhiều đồng-ngũ HQ-4 cũng đồng-ý và tự hỏi ai là thẩm-quyền gây ra biến-cố tàn-hại, cho tàu chìm, làm người chết quá trầm-trọng như vậy! Còn Hạm-Trưởng HQ-5 thì nói: Ông Ngạc không ở Đài Chi-huy khi chúng tôi tác chiến...

Trích-đọan hầu hết từ cuốn sách "Lược-Sử Hải-Quân VNCH" Vũ-Hữu-San, 2009.