Cộng đồng mạng - Truyền thông Đăng ngày Thứ năm, 21 Tháng 1 2016 09:12
Việc coi những chiến sĩ hi sinh ở Trường Sa năm 1988 như những người “bị giết chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất liền là không được đánh trả” là một sự xúc phạm không thể dung thứ anh linh những người đã khuất.
Một bài viết trên trang mạng RFA mới đây của Tuấn Khanh - một nhạc sĩ đang sinh sống tại TP HCM - đã đăng hình ảnh tấm bia ghi hàng chữ "Nghĩa sĩ Hoàng Sa" (chụp trong buổi lễ đặt đá xây dựng Khu tưởng niệm “Nghĩa sĩ Hoàng Sa” tại huyện đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi ngày 17/1 vừa qua) cùng một đoạn nhận xét như sau:
Việc coi những chiến sĩ hi sinh ở Trường Sa năm 1988 như những người “bị giết chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất liền là không được đánh trả” là một sự xúc phạm không thể dung thứ anh linh những người đã khuất.
Một bài viết trên trang mạng RFA mới đây của Tuấn Khanh - một nhạc sĩ đang sinh sống tại TP HCM - đã đăng hình ảnh tấm bia ghi hàng chữ "Nghĩa sĩ Hoàng Sa" (chụp trong buổi lễ đặt đá xây dựng Khu tưởng niệm “Nghĩa sĩ Hoàng Sa” tại huyện đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi ngày 17/1 vừa qua) cùng một đoạn nhận xét như sau:
"74 người lính [của VNCH tử trận trong hải chiến Hoàng Sa]
đó không phải là nghĩa sĩ. Tấm bia giả dối chỉ ghi một nửa sự thật đó,
rồi một ngày sẽ phải thay đổi. Nghĩa sĩ chỉ là những người có tấm lòng,
và hành động trong một bối cảnh bị dồn ép. Nhưng 74 anh linh đó là những
quân nhân nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ chỉ huy của họ, của tổ quốc
mình, rằng phải sống mái với giặc thù để giành lại đảo, giành lại biển,
và họ trở thành tử sĩ. Rõ ràng, quyết tâm và hành động của thiếu tá Ngụy
Văn Thà và đồng đội của mình hoàn toàn khác hẳn với 64 binh sĩ của quân
đội Nhân Dân Việt Nam trên đảo Gạc Ma, bị thảm sát năm 1988: đó là
những người bộ đội bị giết chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất
liền là không được đánh trả. Thậm chí xác của họ không được trục vớt,
thông tin bị ém nhẹm suốt nhiều năm, họ từng bị bỏ quên trong trong
nhiều năm một cách đau xót. Chính những người đó đã hy sinh trong vai
trò của nghĩa sĩ. Ngày 19/1/1974 không có nghĩa sĩ, mà chỉ có những
người hy sinh vì đất nước, những tử sĩ của quốc gia".
Những nhận xét này đã khiến nhiều người
phẫn nộ trước sự “đổi trắng thay đen” về cuộc hải chiến Hoàng Sa 1974 và
hải chiến Trường Sa năm 1988.
Về cuộc hải chiến Hoàng Sa 1974
Điều đầu tiên cần làm rõ vai trò của
những người lính VNCH trong trận hải chiến Hoàng Sa 1974. Họ có thực sự
là những người lính đã "sống mái với giặc thù để giành lại đảo, giành
lại biển" cho Tổ Quốc hay không?
Trân trọng sự ngã xuống của các nghĩa sĩ
Hoàng Sa năm 1974, nhưng chúng ta không thể phủ nhận một sự thật lịch
sử phũ phàng rằng, bên cạnh việc bị người Mỹ bán đứng (>> Henry Kissinger đã bán Hoàng Sa cho Trung Quốc như thế nào?),
một nguyên nhân quan trong khác khiến chính thể VNCH để mất hoàn toàn
Hoàng Sa vào tay quân xâm lược Trung Quốc là do sự yếu kém trong chỉ huy
tác chiến cũng như sự hèn nhát của nhiều binh sĩ VNCH tham gia cuộc
chiến.
Điều này được xác nhận bằng chính những
nhận xét của Đại tá Hải quân VNCH Hà Văn Ngạc, người có mặt trên con tàu
HQ-5 trong vai trò trực tiếp chỉ huy Hải đoàn VNCH đối mặt với Trung
Quốc.
Theo đại tá Ngạc, xét về thông số, lực
lượng tàu chiến của VNCH có thể dễ dàng đánh bại hải quân Trung Quốc nhờ
vào ưu thế về trang bị. Tuy nhiên, kết quả trận đánh lại là một thất
bại nhanh chóng cho VNCH vì những lý do sau:
Các chỉ huy VNCH đã không lập sẵn kế
hoạch cơ động tác chiến nếu có nổ súng, dẫn đến việc tác chiến bị động:
Trong trận đánh, Phân đoàn I (gồm 2 tàu hiện đại nhất là HQ-4 và HQ-5)
chỉ ở bên ngoài "nhìn và đợi", và vì quá lo sợ Trung Quốc, HQ-5 chỉ bắn
vào lòng chảo 5 - 7 phát trước khi cùng HQ-4 rút lui. Mấy phát đạn này
của HQ-5 thì lại bắn trúng vào tàu HQ-16, gây thiệt hại nặng cho đồng
đội. Vậy là chỉ sau ít phút tham chiến, VNCH mất một tàu do hỏa lực của
chính mình bắn vào đồng đội, hai tàu khác thì quay đầu rút lui. Chỉ còn
HQ-10 nhưng đây là tàu nhỏ yếu nhất. Khi hạm trưởng HQ-10 bị thương thì
một số thủy thủ nhát gan cũng bỏ tàu nhảy xuống biển chứ không lo chiến
đấu tiếp. Trận hải chiến vì vậy mà thất bại.
Khi lính Trung Quốc đổ bộ lên đảo, binh
lính VNCH đã không tổ chức bắn trả mà bỏ chạy vào khu bụi cây giữa đảo,
sau đó thì buông súng đầu hàng. Chỉ từ 10 giờ sáng tới xế trưa, lính
Trung Quốc đã bắt được 49 tù binh trên các đảo mà không cần nổ súng,
hoàn tất chiếm các đảo một cách nhanh chóng.
Bên cạnh đó lực lượng không quân của
VNCH ở sân bay Đà Nẵng khá mạnh (bao gồm 120 máy bay phản lực Northrop
F-5) nhưng lại không được phép cất cánh để tham chiến do sức ép từ Mỹ.
(>> Hải chiến Hoàng Sa 1974: Tâm sự đau đớn của một phi công F-5 không được cất cánh)
Theo một bài viết của trung tá Lê Văn
Thự (cựu Hạm trưởng HQ-16) được công bố vào năm 2004 tại Mỹ, thì trong
suốt trận hải chiến vào sáng 19/1/1974, ông đã không hề biết tàu HQ-4 và
HQ-5 ở đâu và cũng không liên lạc được với đại tá Hà Văn Ngạc, là chỉ
huy cao nhất tại hiện trường. Bản thân ông Thự đã từ chối ủi tàu vào đảo
cố thủ chờ cứu viện mà cho tàu đào thoát về Đà Nẵng vì sợ bị Trung Quốc
bắt làm tù binh. (>> Hải chiến Hoàng Sa 1974: Tiết lộ sốc của một chỉ huy VNCH)
Về cuộc hải chiến Trường Sa 1988
Trong cuộc hải chiến Trường Sa 1988, có phải "những
người bộ đội bị giết chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất liền
là không được đánh trả? Thậm chí xác của họ không được trục vớt, thông
tin bị ém nhẹm suốt nhiều năm, họ từng bị bỏ quên trong trong nhiều năm
một cách đau xót" như những lời lẽ của Tuấn Khanh?
Về điều nay, xin trích lại bài viết của nhà báo Nguyễn Đình Quân:
Không có
chuyện “mất Gạc Ma do lính ta không dám nổ súng, vì một ông lãnh đạo cao
cấp đã ra lệnh không được nổ súng trong bất kỳ trường hợp nào”, không
có chuyện “nhà nước bưng bít vụ 14/3/1988”, vài năm nay tôi đã nhiều lần
trả lời nhiều bạn về ngày 14/3/1988. Nhưng bây giờ, vẫn có nhiều người
nói hai điều trên là có thật, khiến một số người lại hỏi tôi. Đành viết
về vấn đề này một lần nữa.
Trên đây là ảnh báo Nhân Dân và báo Hà
Nội Mới số ra ngày 15/4/1988, đăng tuyên bố của Bộ Ngoại giao nước Cộng
hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. “Tàu của ta đã buộc phải nổ súng để tự
vệ. Trong khi đó họ lại đổi trắng thay đen, vu cáo tàu của Việt Nam
khiêu khích vũ trang tàu chiến của Trung Quốc”.
Những trang báo này, tuyên bố này nói lên điều gì?
Nếu
các chiến sĩ hải quân Việt Nam không được nổ súng thì tại sao Trung
Quốc có 6 lính chết và 18 lính bị thương trong cuộc hải chiến ngày
14/3/1988?
|
Nói rằng, không có chuyện lính ta không
dám nổ súng, vì một ông lãnh đạo cao cấp đã lệnh không được nổ súng
trong bất kỳ trường hợp nào. “Bình tĩnh, kiên quyết, khôn khéo xử lý,
không nổ súng trước, không mắc mưu khiêu khích của đối phương”, đó là
nguyên tắc ứng xử của ta trước các hành động gây hấn của Trung Quốc năm
1988 và các năm sau, cho đến tận ngày nay. “Không nổ súng trước” khác
hẳn “không được nổ súng”, ai đó đừng có lập lờ.
Nói rằng, ngay sau khi sự kiện ngày
14/3/1988 nổ ra, các cơ quan truyền thông của Việt Nam đã lên tiếng rất
mạnh mẽ, chả có sự bưng bít nào. Nói thêm, không phải chỉ khi có sự kiện
14/3/1988, mà ngay từ tháng 1/1988, khi Trung Quốc bắt đầu có các hành
động chiếm đóng đá Chữ Thập, đá Châu Viên, báo chí và người dân Việt Nam
đã liên tục, mạnh mẽ lên án hành động xâm lược của Trung Quốc.
Thư của huyện Hương Phú, tỉnh Bình Trị Thiên gửi quân dân Trường Sa
Nói thêm với những bạn cho rằng nhà nước
bưng bít vụ 14/3/1988. Các bạn có thể dễ dàng kiểm chứng điều này, bằng
cách đến thư viện, tìm đọc các số báo ra trong nửa sau tháng 3/1988 và
tháng 4, tháng 5/1988. Nếu ai đã biết rằng không có chuyện bưng bít,
nhưng vẫn cứ lu loa rằng “nhà nước Việt Nam bưng bít vụ mất đảo năm
1988”, người đó chẳng đáng trọng.
Điều này xác nhận bởi cựu binh Gạc Ma Lê Hữu Thảo:
"Tôi là người trực tiếp dưới đảo Gạc Ma vào sáng ngày 14/3/88, là tiểu đội trưởng chỉ huy tổ bảo vệ cờ, có 2 khẩu AK 47 .
Tôi chưa từng nghe ai lệnh cho tôi
là không được nổ súng, và tôi không hề phát biểu về có lệnh hay không có
lệnh nổ súng và bằng chứng trong clip vẫn còn đó .
Ấy vậy mà nhóm phóng viên (đài RFA)
hôm nay đăng bài nói rằng tôi nói ta lệnh không được nổ súng, như vậy là
thêm thắt, bịa đặt làm cho dư luận xấu càng thêm ồn ào. Điều này rất
đáng trách các phóng viên.
Cựu binh Gạc Ma Lê Hữu Thảo trả lời trên báo Dailo.vn:
"Ở đây, nếu có thì chỉ là không nổ
súng trước, bởi mình không bao giờ khiêu khích. Địch đã nổ súng vào đồng
đội mình mà lại nói là không cho nổ súng thì không đúng.
Không có bất cứ ông chỉ huy nào lại để lính mình làm bia cho quân địch bắn cả".
|
Có một số cá nhân phát biểu, viết
status, làm thơ nói rằng do có lệnh không được nổ súng nên dẫn đến 64
chiến sĩ ta phải hy sinh.
Xin thưa với quý bạn bè và các đọc
giả quan tâm, nếu các bạn tin ở tôi thì tôi nói thêm rằng: Nếu ta nổ
súng trước sớm hơn 30 giây thì địch bị tiêu diệt và bị thương thêm vài
ba chục tên, còn ta sẽ hy sinh từ con số 64 trở lên.
Còn ta nổ súng sau chừng 15 giây thì sự việc như đã xẩy ra rồi mà mọi người đã theo dõi bấy lâu nay.
Tôi rất mong những ai đã viết, đã
phát biểu dù với mục đích gì cũng nên kiểm điểm lại, gỡ bài hoặc đính
chính kẻo đến lúc tôi điểm mặt chỉ tên thì sự bất lợi sẽ thuộc về các
bạn".
* *
*
Có thể khẳng định rằng, trong cuộc hải
chiến Trường Sa 1988, nhờ việc chấp nhận hi sinh để bám giữ điểm đảo
trong điều kiện ngặt nghèo của các chiến sĩ (chỉ có tàu vận tải, thua
kém hoàn toàn về hỏa lực) nên Việt Nam mới giữ được một phần lớn quần
đảo Trường Sa cho đến nay (Việt Nam kiểm soát được 21 thực thể địa lý ở
Trường Sa gồm 7 đảo san hô và cồn cùng 14 ám tiêu san hô, so với
Philippines là 7 đảo san hô và cồn cùng 3 ám tiêu san hô, Trung Quốc 7
ám tiêu san hô, Malaysia 7 ám tiêu san hô, Đài Loan 1 đảo san hô và 1 ám
tiêu san hô).
Nếu vào năm 1988, những chiến sĩ Quân
đội Nhân dân Việt Nam cũng bỏ chạy như quân đội VNCH năm 1974, Trường Sa
cũng đã mất vào tay quân xâm lược Trung Quốc như Hoàng Sa.
Vì vậy, việc Tuấn Khanh và đài RFA coi
những chiến sĩ hi sinh ở Trường Sa năm 1988 như những người “bị giết
chết uất ức vì theo lệnh của chỉ huy trên đất liền là không được đánh
trả” là một sự xúc phạm không thể dung thứ anh linh những người đã
khuất.
T.H
_________________
So sánh hai trận hải chiến Hoàng Sa (HQVNCH 1974) và Trường Sa (HQVC 1988)
_________________
So sánh hai trận hải chiến Hoàng Sa (HQVNCH 1974) và Trường Sa (HQVC 1988)
Bốn chiến hạm của quân lực Việt Nam Cộng Hòa đã tham dự trận hải chiến Hoàng Sa bảo vệ lãnh thổ vào năm 1974.Theo: Khaiphong
1* Về trận hải chiến Trường Sa.
Ngày 14 tháng 3 năm 1988, một trận đụng độ giữa Hải quân Trung Cộng (HQ/TC) và Hải quân Cộng Sản Việt Nam (HQ/CSVN) tại khu vực của Quần đảo Trường Sa. Thắng lợi về phiá TC. Phiá CSVN mất 3 hải vận hạm và 64 thủy thủ tử thương.
Tài liệu về "Hải chiến" Trường Sa của HQ/CSVN được đặt dưới cái tên CQ-88 (Chủ Quyền 88)
2* Tổng quát về Quần đảo Trường Sa (Spratly Island).
Quần đảo Trường Sa là một nhóm đảo có hơn 148 đảo nhỏ, gồm các đảo san hô, đảo đá ngầm, bãi cạn, cồn, nằm rải rác rời nhau trên một diện tích biển gần 410,000 Km2.
Chưa có hải cảng nào nhưng đã có 4 phi trường trên quần đảo. Đường dài trên biển 926 Km. Quần đảo nầy nằm ngoài khơi ngang với những tỉnh của Nam bộ VN, từ Sàigòn đến Cà Mau.
Vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, một số thủy thủ từ Âu châu ghé vào quần đảo nầy, trong đó có thủy thủ tên Richard Spratly, cho nên quần đảo nầy mang tên tiếng Anh và được quốc tế công nhận.
Vì có hơn 100 hòn đảo rời rạc nhau cho nên ngư dân các nước trong vùng biển Đông đến đó khai thác hoặc cư trú, vì thế, hiện nay có nhiều nước xác định chủ quyền của mình trên quần đảo nầy.
Việt Nam, Đài Loan và Trung Cộng, mỗi nước tuyên bố chủ quyền của mình trên toàn bộ quần đảo Trường Sa. Trong khi đó, Brunei, Philippines và Malaysia mỗi nước tuyên bố chủ quyền một phần của quần đảo.
Mỗi nước tranh chấp đưa quân đội của mình đến đóng từng phần của Trường Sa. Riêng TC, ngoài tài nguyên thiên nhiên của khu vực, TS còn là một vị trí chiến lược để kiểm soát con đường hàng hải quốc tế nối liền Ấn Độ Dương đến Thái Bình Dương, thông qua eo biển hẹp Malacca, nằm giữa 2 đảo của Indonesia và Malaysia, cho nên TC cố chiếm cho được quần đảo nầy. Đó là TC cho tàu chiến đến bảo vệ và cho xây cất căn cứ quân sự, sân bay...Đồng thời, lập cơ quan hành chánh để quản lý 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa ở tỉnh Hải Nam.
3* Diễn biến cuộc "hải chiến".
Cuộc đụng độ giữa hải quân TC và hải quân CSVN diễn ra ở 3 đảo chính là: - - Đảo Gạc Ma
- Đảo Cô Lin
- Đảo Len Đao.
3.1. Lực lượng tham chiến của 2 bên.
* Hải quân Trung Cộng
Chỉ huy. Trần Vĩ Văn (Chen Weiwen), Hạm trưởng tàu Nam Sung (502)
Các tàu chiến.
1. Tàu 502, Nam Sung (Nan Chong)
2. Tàu 065, Giang Nam (Jiangnan)
3. Tàu 556, Trương Đàm (Xiangtan)
4. Tàu 331, Ưng Đàm (Yiangtan)
* Hải quân Cộng Sản Việt Nam.
1. Hải vận hạm 605, Thần Kim Qui (USS PGM-59) là tàu của Hoa Kỳ chuyển giao cho HQ/VNCH.
2. Tàu 604, (USS PGM-68)
3. Tàu 505, Nha Trang (USS Jerome County)
Trung đoàn Công binh 83
Lữ đoàn 146, LĐ 125, LĐ 172
Các hải đội 131, 132, 134.
41 tàu thuyền và phương tiện nổi.
3.2. Cuộc thi đua chiếm đảo.
* Đầu năm 1988, HQ/TC bắt đầu chiếm một số bãi đá thuộc khu vực Trường Sa.
Hải quân TC chiếm các đảo.
Ngày 31-1-1988. HQ/TC chiếm bãi Đá Chữ Thập
Ngày 18-2-1988, chiếm đảo Châu Viên
Ngày 20-2-1988, chiếm Ga Ven
Ngày 28-2-1988, chiếm đảo Huy Cơ
Ngày 23-3-1988, chiếm Xu Bi.
Như vậy, TC chiếm 5 đảo và bãi.
* Hải quân CSVN chiếm đảo
- Ngày 26-1-1988, HQ/CSVN chiếm đảo Đá Tiên Nữ
- Ngày 5-2-1988, chiếm đảo Đá Lát
- Ngày 6-2-1988, chiếm đảo Đá Lớn
- Ngày 18-2-1988, chiếm đảo Đá Đông.
- Ngày 27-2-1988, chiếm đảo Tốc Tan
- Ngày 2-3-1988, chiếm đảo Núi Le.
Như vậy, trong cuộc thi đua chiếm đảo, CSVN thắng lợi vẻ vang vì đã chiếm được 6 đảo, trong khi đó, TC chỉ chiếm có 5 đảo mà thôi.
Việc thi đua chiếm đảo tự nó mang ý nghĩa là Hải quân nước nào có mặt ở đảo nào, thì đảo đó thuộc chủ quyền của quốc gia đó.
Hành động thi đua chiếm đảo, tự nó đánh mất chủ quyền của VN trên quần đảo Trường Sa. Cũng như nhà của mình, mà kẻ địch vào chiếm phòng khách, thì mình chạy đi chiếm nhà bếp, địch chiếm phòng ngủ, thì mình chiếm phòng ăn...
3.3. “Thi đua” cắm cờ giành đảo.
Theo tài liệu CQ-88 như sau:
"Lúc 19h ngày 11-3, tàu HQ 604 rời cảng ra đảo Gạc Ma để thực hiện nhiệm vụ CQ-88 (CQ=Chủ Quyền-88)
Ngày 12 tháng 3, tàu HQ 605 thuộc Lữ Đoàn 125, do thuyền trưởng Lê Lệnh Sơn chỉ huy, được lệnh trên chỉ thị từ Đá Đông đến đóng giữ đảo Len Đao, trước 6h ngày 14-3. Sau 29 tiếng hành quân, tàu 605 đã đến Len Đao lúc 5h ngày 14-3 và cắm cờ Việt Nam trên đảo.
Giữ đảo Gạc Ma và Cô Lin.
Tài liệu CQ-88 ghi lại như sau:
"Lúc 9h ngày 13-3, HQ 604 của thuyền trưởng Vũ Phi Trừ và HQ 505 của thuyền trưởng Vũ Huy Lễ, được lệnh từ đảo Đá Lớn tiến về đảo Gạc Ma và Cô Lin.
Hai phân đội công binh (70 người) thuộc trung đoàn Công binh 83, chia ra 4 tổ chiến đấu (22 người) thuộc Lữ đoàn 146, do Trần Đức Thông, Lữ đoàn phó chỉ huy.
Sau khi 2 tàu 604 và 505 thả neo được 30 phút, thì tàu hộ vệ Trung quốc từ Huy Cơ chạy về phiá Gạc Ma, hai bên cách nhau 500 mét.
Đến 17h ngày 13-3, tàu TQ áp sát vào 604 và dùng loa gọi sang. Tuy bị "uy hiếp", hai tàu 604 và 505 vẫn kiên trì giữ neo.
Còn chiến hạm TQ cơ động chạy quanh đảo Gạc Ma.
"Trước tình hình căng thẳng do Hải quân Trung Quốc gây ra, Bộ Tư Lệnh HQ/VN ra chỉ thị cho Trần Đức Thông, Vũ Huy Lễ, Vũ Phi Trừ, chỉ huy bộ đội quyết giữ vững các đảo Gạc Ma và Cô Lin. Tiếp đó, Bộ TL/HQ chỉ thị cho lực lượng công binh khẩn trương tiến hành dùng thuyền nhỏ chở vật liệu xây dựng lên đảo ngay trong đêm 13-3.
Thi hành mệnh lệnh, tàu 604 cùng lực lượng công binh trung đoàn 83 chuyển vật liệu lên đảo Gạc Ma. Tiếp đó, lực lượng của Lữ Đoàn 146 bí mật đổ bộ lên cắm cờ VN và triển khai 4 tổ chiến đấu bảo vệ đảo.
Lúc nầy, TQ phát loa yêu cầu VN rút ra khỏi đảo Gạc Ma.
Ban chỉ huy tàu 604 họp lại để nhận định và nhất trí quyết tâm bình tĩnh xử trí, thống nhất hành động, thực hiện phương án tác chiến đề ra với quyết tâm bảo vệ Gạc Ma.
Trần Văn Phương và 2 chiến sĩ Nguyễn Văn Tư, Nguyễn Văn Lanh được cử lên bảo vệ cờ Việt Nam được cắm trên bãi.
Phiá TQ cử 2 xuồng chở 8 lính "và vũ khí" lao thẳng về phiá đảo. Chỉ huy Trần Đức Thông ra lệnh cho các thủy thủ từ tàu 604 tiến về bảo vệ bãi để hình thành một tuyến phòng thủ, không cho đối phương tiến lên".
"Lúc 6h ngày 14-3, bọn TQ thả 3 thuyền nhôm và 40 quân, đổ bộ lên đảo. Bọn TQ dựa vào thế quân đông (40 người) tiến đến giật cờ. Lập tức, Thiếu úy Trần Văn Phương, hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh cùng đồng đội anh dũng, xông lên giành lại cờ. Bọn TQ láo xược, hung hản đã dùng lê đâm và bắn Nguyễn Văn Lanh bị thương. Thiếu úy Trần Văn Phương xông ra cứu bạn, lập tức bị bọn TQ bắn chết.
Trước khi tắt thở, Trần Văn Phương hô to "Thà hy sinh chớ không chịu bị mất đảo. Hãy để cho máu của mình tô thắm lá cờ truyền thống của HQ/VN"
Nhận xét về phần trên.
Nhiệm vụ của HQ/CSVN là được lịnh rõ ràng ra trận chiến đấu bảo vệ lãnh thổ VN. Cường địch trước mắt thế mà 2 tàu chiến 604 và 505 lại thả neo đậu lại một chỗ, có nghĩa là làm tấm bia cố định, đưa lưng ra cho địch bắn vào cho chính xác.
Tình trạng trước mắt không phải là lúc để cho công binh lên đảo dùng gạch, đá, cát, xi măng xây trụ cờ, mà cũng không phải là lúc để cắm cờ. Mà chính là lúc phải đuổi giặc, ngăn cản giặc bằng vũ khí.
Bọn TC 40 người mà bảo là ỷ vào số đông, mà lại còn dùng tay không giành giật cờ với kẻ địch. Thế thì Lữ đoàn 146 đã lên đảo tổ chức 4 tổ chiến đấu trốn ở đâu mà không ra bảo vệ cờ?
Hạ sĩ Nguyễn Văn Lanh bảo vệ cờ bằng cách nào? Tại sao thằng TC lại dám giật cờ khi mà trong tay bộ đội tên Thông có súng? Và nếu có súng trong tay mà để bị giật cờ và để bị đâm bằng lưỡi lê thì thật là quá tệ.
Hết vụ thi đua chiếm đảo rồi đến vụ thi đua giật cờ và tuyến bố là hành động dũng cảm bảo vệ lãnh thổ quốc gia, thì thật là quái gở vô cùng.
Bảo vệ "lá cờ tổ quốc" bằng tay không và bị mất cờ và mất mạng trong tay 40 thằng Tàu, thì quả thật là quá bết bát. Thế thì tàu chiến 604 ở đó làm gì? Ngoài việc đứng xem đồng đội ngã xuống.
Lại còn cái màn họp để ra quyết tâm và nhất trí trong lúc súng của kẻ thù đang nhắm vào đầu thì thật là hết nước nói nữa rồi.
Lại còn cái màn hô khẩu hiệu trước khi chết nữa. Nguyễn Văn Trổi trước khi bị bắn cũng hô khẩu hiệu, bác sĩ gái Đặng Thùy Trâm bị mấy viên M-16 vào đầu, cũng hô khẩu hiệu trước khi tắt thở. Thật là quê quá!
Tài liệu CQ-88 ghi tiếp:
"Do HQ/VN không chịu rút khỏi đảo, vào lúc 7h30 TQ dùng 2 chiến hạm bắn pháo 100 mm vào tàu 604 đang thả neo, làm tàu bị hỏng nặng, HQ/TQ cho quân xông về phiá tàu VN, Thuyền trưởng Vũ Phi Trừ chỉ huy quân trên tàu sử dụng các loại vũ khí AK, RPD, B-40, B-41 đánh trả quyết liệt, buộc đối phương phải nhảy xuống biển bơi trở về tàu.
Hải quân VN vừa chiến đấu vừa tổ chức băng bó, cứu chữa thương binh. TQ tiếp tục nã pháo, tàu 604 bị thủng nhiều lổ rồi chìm dần.
Vũ Phi Trừ, thuyền trưởng, Trần Đức Thông, Lữ đoàn phó LĐ 146 cùng một số thủy thủ trên tàu tử trận cùng tàu 604 ở khu vực đảo Gạc Ma"
Nhận xét phần trên.
Cái chết của Vũ Phi Trừ thật là lãng nhách. Đã là thuyền trưởng của 1 chiến hạm gốc của Hoa Kỳ, có trang bị đủ thứ súng trong tay, thế mà thuyền trưởng lại đi chỉ huy đám lính bắn AK, B-40... rồi lại vừa khẩn trương, tiến hành, tham gia tổ chức băng bó vết thương, vừa cứu thương binh, đúng là thuyền trưởng làm công việc tàu lao quá! Tàu bị chìm là do cái tào lao nầy gây ra.
Tàu 604 bị bắn chìm, thế mà không dám bắn trả một phát đạn nào cả, nể nang kẻ thù thì cũng phải có chừng mực nào đó thôi chớ!. Chiến thuật hải chiến nào cho phép tàu chiến thả neo đậu lại một chỗ, đưa lưng ra hứng đạn?
Trận chiến ở đảo Cô Lin.
Tài liệu CQ-88 ghi như sau:
"Tại đảo Cô Lin, lúc 6h, tàu HQ 505 của VN đã cắm xong 2 lá cờ trên đảo. Khi thấy tàu 604 bị chìm, tuyền trưởng HQ 505 Vũ Huy Lễ ra lệnh nhổ neo, cho tàu ủi bãi.
Phát hiện tàu 505 lên bãi, 2 tàu của TQ quay sang tấn công. Khi tàu trườn lên được 2 phần 3 thân tàu, thì tàu bốc cháy.
8h15, thủy thủ tàu 505 “triển khai” lực lượng dập tắt lửa, bảo vệ đảo, và đưa xuồng đến cứu thủy thủ của tàu 604 ở đảo Gạc Ma gần đó".
Nhận xét phần nầy.
Rõ ràng là tàu 505 "lâm trận bỏ chạy". Hành động ủi bãi thật đúng là bỏ chạy. Bởi vì, tàu là phương tiện chiến đấu trên mặt biển. Khi ủi bãi, thì tàu bị đặt vào tình trạng "mắc cạn" cũng giống như con rùa bị lật ngữa trên mặt đất vậy. Tàu không thể chạy trên đất liền được. Ủi bãi là để tránh cho tàu không bị chìm và cũng để cho thủy thủ được an toàn ở trên bờ, nghĩa là không bị trôi giạt trển biển cả sẽ bị chết vì khát, vì đói và vì cá mập.
Tinh thần chiến đấu còn tệ hại hơn nữa khi thấy tàu 604 bị chìm. Đáng lẻ, phải chỉa tất cả súng ống vào tàu địch, rồi mở máy hết ga đâm vào tàu địch cho cả hai cùng chìm, để trả thù cho bạn. Nếu không làm được, thì bỏ chạy.
Thật sự, đây không phải là một trận hải chiến, bởi vì các tàu chiến CSVN có dám bắn phát súng nào vào tàu địch đâu.
Mặt trận đảo Len Đao.
Tài liệu CQ-88 ghi như sau:
"8h20 ngày 14 tháng 3, HQ/TQ bắn mãnh liệt vào tàu 605 của HQ/VN. Tàu 605 bốc cháy và chìm vào lúc 6h ngày 15-3, thủy thủ đoàn bơi vào đảo Sinh Tồn.
Thiếu úy Nguyễn Văn Chương và Trung úy Nguyễn Sĩ Minh tổ chức đưa thương binh về tàu 505 sau khi bị bắn cháy nằm trên đảo Cô Lin. Số người còn sức, một tay bám vào thành xuồng, một tay làm mái chèo đưa xuồng lết trên mặt nước để tới bãi Cô Lin.
Kết quả.
Trong trận chiến ngày 14-3-1988, VN bị thiệt hại 3 tàu bị bắn cháy và chìm. 70 người bị mất tích. Sau đó, TQ thả 9 người, còn 61 người vẫn còn mất tích, được xem là tử trận cộng với 3 người chết tại chỗ là 64 ".
Thông tin thêm.
"Trong suốt thời gian xảy ra chiến sự, HQ Liên Xô đóng ở Cam Ranh đã không can thiệp, mặc dù giữa VN và LX đã có Hiệp ước Liên Minh Quân Sự được ký vào tháng 11 năm 1978.
Tháng 5 năm 1978, 2 tháng sau ngày Hải chiến Trường Sa, một Nghị Quyết của Bộ CT đảng CSVN đã điều chỉnh cơ bản chiến lược đối ngoại dựa vào Liên Xô, chuyển sang Đa phương hoá".
Trong trận hải chiến Trường Sa ngày 14-3-1988, CSVN tố cáo Trung Cộng là "Hải quân Trung Quốc đã tấn công và tàn sát những người lính công binh VN “không võ trang” và đã chiếm đảo ngày 14-3-1988" (The Chinese Communist Naval Forces attacked and murdered unarmed Vietnamese troops of Army Corp of Engineers and occupied the Spratly Islands on 03-14-1988"
4* Hải chiến Hoàng Sa ngày 19-1-1974
Hải chiến Hoàng Sa đã được nhắc tới rất nhiều trên các cơ quan truyền thông của Người Việt hải ngoại. Ở đây, Trúc Giang tôi xin nhắc lại những nét chính để so sánh và làm nổi bật cái tinh thần bảo vệ lãnh thổ xìu xìu ễnh ễnh của HQ/CSVN trong trận hải chiến Trường Sa ngày 14-3-1988.
Sáng ngày 19-1-1974, hai chiến hạm HQ-16 và HQ-10 tiến vào khu lòng chảo Hoàng Sa bằng 2 ngã. Trong khi đó, chiếc HQ-5 Trần Bình Trọng và HQ-4 Trần Khánh Dư bọc ở ngoài. Soái hạm là HQ-5, Trần Bình Trọng, trên đó Đại tá Hà Văn Ngạc chỉ huy mặt trận.
Khi HQ-16 và HQ-10 vào đúng vị trí và vị thế chiến đấu, thì lúc đó, 3 tàu chiến của Trung Cộng cách xa khoảng 3 hải lý, thì Trung tá Lê Văn Thụ, Hạm trưởng HQ-16 ra lịnh khai hoả. HQ-10, Nhật Tảo, do Thiếu tá Ngụy Văn Thà làm Hạm trưởng, cũng được Trung tá Lê Văn Thụ chỉ thị trước, là phải cùng nổ súng một lượt vào tàu địch. V ì bị Trung Cộng gây nhiễu nên mất liện lạc vô tuyến với tàu chỉ huy (Soái hạm).
Rất thuận lợi cho HQ/VNCH là lúc đó 3 chiến hạm của Trung Cộng đậu gom lại một chỗ.
Tất cả các loại súng trên 2 chiếc HQ-16 và HQ-10 từ đại bác 76.2 ly, đại bác 40 ly, 20 ly, đại liên 30, súng cối 81 ly nhắm ngay vào tàu địch mà nhả đạn. Tàu Trung Cộng vừa di chuyển chung quanh lòng chảo vừa bắn trả.
Trung Cộng không ngờ HQ/VNCH tấn công phủ đầu vào họ, vì thế 3 chiếc đã đậu sát vào nhau thành một mục tiêu rất thuận lợi.
Trận chiến kéo dài khoảng 30 phút. Một tàu TC bị bốc khói. Một tàu khác bị trúng đạn, có lẻ bị hỏng hệ thống lái cho nên nó cứ xoay quanh như gà trống chạy lòng vòng trước khi đạp mái.
Tiếp đến, báo cáo cho biết Hạm trưởng HQ-10, Thiếu tá Ngụy Văn Thà bị thương nặng.
Đại úy Nguyễn Thành Trí, Hạm phó lên thay.
Sau đó, hầm máy của HQ-16 báo cáo là bị trúng đạn ở lườn tàu dưới mặt nước. Nước tràn vào ngập tới đầu gối.
Không còn khả năng chiến đấu, HQ-16 chạy ra khỏi lòng chảo, lê lết về đến Cảng Tiên Sa, Đà Nẳng vào ngày 20-1-1974.
Viên đạn làm thủng lườn tàu được lấy ra, thì đó là viên đạn có ghi chữ Made in USA, do tàu HQ-5 bắn ra và bị lạc đạn. Rất may, là đầu đạn không nổ, nếu nó nổ thì HQ-16 đã chìm tại đảo Hoàng Sa rồi.
Về phần HQ-10, Nhật Tảo, bị trúng đạn. Hạm trưởng Ngụy Văn Thà bị tử thương. Đại úy Nguyễn Thành Trí lên thay trên Đài chỉ huy, rồi cũng bị thương nặng. Trên đài chỉ huy chỉ còn có Đại úy Trí, ông đơn độc điều khiển chiếc HQ-10 đâm mạnh vào phần lái của tàu địch. HQ-10 bị chìm.
62 quân nhân Hải quân VNCH đã anh dũng hy sinh trong nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ của quốc gia.
Trận chiến ở đảo Hoàng Sa ngày 19-1-1974 mới thật sự là một trận hải chiến.
Và Hải Quân VNCH đã kiên cường trong chiến bại.
____________
Các đại úy: Nguyễn Hữu Vui, Đặng Văn Cường, Nguyễn Ngọc Thạch, Hải quân Thiếu tá Lê Châu An Thuận, HQ Đại úy Lê Duy Mậu.
Trúc Giang.
Minnesota ngày 8-9-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét