Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Bài nói chuyện của Vũ Hữu San - Hạm Trưởng HQ-4 năm 1998

.....
HT Quỳnh và chúng tôi xin nhấn mạnh vài chi-tiết chưa hề được bao giờ nhắc tới:
Tại Hoàng-Sa năm 1974, Chúng tôi đã tác-xạ cho đến khi tất cả các dàn đại-pháo bất-khiển-dụng và đã bắn đến viên đạn cuối cùng.
Chúng tôi đã tuyệt-đối tuân-lệnh như một quân-nhân gương mẫu theo lệnh cấp trên. Lệnh trên bảo đánh, chúng tôi đánh. Sau khi đánh hết sức, lệnh trên bảo chúng tôi mang tàu về Hoàng-Sa ủi lên đảo, dùng xác tàu và xác mình để làm chứng-tích chủ-quyền. Chúng tôi đã dẫn-lộ chiến-hạm hướng về cõi chết.
Sau Hoàng-Sa 24 năm, chúng tôi còn sống và vẫn đi tìm trong mấy chục triệu sách thư-viện nhưng cho đến nay, đã không thể nào tìm thấy được cái lý-tưởng nào cao xa hơn được biểu-lộ qua hình-ảnh Khu-trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ4 và Tuần-Dương-Hạm Trần-Bình-Trọng HQ5 tuân-hành quân-lệnh chuẩn-bị lên cạn phơi xác mình. Quân-lịnh như Núi. Lịnh này đúng hay sai cũng là lệnh. Ðến chiều tối, lệnh hải-hành rời bỏ Hoàng-Sa mới được ban ra và chúng tôi các chiến-hạm mang đầy vết thương vẫn đang còn rỉ máu, được về Ðà-Nẵng để lo mai-táng cho các bạn đã hy-sinh, đưa đồng-đội bị thương vào quân-y-viện và sửa chữa chiến-hạm …
Về điều 3, chúng tôi xin tường-thuật lại chuyện chiến-hạm Việt-Nam khai-hỏa trước như sau:
- Cách đây đúng 24 năm, cũng vào cuối năm Con Trâu sắp sang năm Con Cọp như hôm nay, vào ngày 17/1/ 1974, chúng tôi thuộc HQ4 được Ðô-Ðốc TL/HQ/V1ZH chỉ-định làm Chỉ-huy-Trưởng cuộc Hành-Quân Bảo-vệ Quần-Ðảo Hoàng-Sa. Lệnh Hành-Quân do TL/HQ/ V1ZH ký chính là tài-liệu căn-bản độc-nhất trên giấy trắng mực đen về hành-quân. Sau đó các mệnh-lệnh tiếp theo đều chỉ được chuyển bằng vô-tuyến viễn ấn hay trực-tiếp qua âm-thoại, có lúc phát thinh-không là bạch-văn.
Trong khi đó, một đơn-vị trực-thuộc Lực-lượng là HQ16 đã có mặt tại Hoàng-Sa, vừa báo cáo về sự hiện-diện của Trung-Cộng gồm tàu chiến, tàu đổ-bộ, tàu ngụy-trang đánh cá. Chúng đã đổ-bộ chiếm các đảo Duy-Mộng và Quang-Hoà. Chiếm-hạm chúng tuần-tiễu quanh khu-vực. Cùng ngày HQ16 đã đổ-bộ 15 nhân-viên cơ-hữu lên đảo bảo-vệ Vĩnh-Lạc.
Ngày 18/1 HQ4 đổ bộ 13 nhân-viên cơ-hữu lên phòng-thủ đảo Cam-Tuyền.
Vào chiều 18/1 HQ5 và HQ10 tới nơi. Quyền chỉ-huy Hành-quân Hoàng-Sa được trao cho HQ Ðại-tá Hà-Văn-Ngạc, lúc đó đang là CHT/HÐ Tuần-Dương,
Sáng 19/1, HQVN cố gắng đổ-bộ Biệt-Hải và Hải-Kích tái-chiếm lại đảo Quang-Hoà nhưng không thành-công và các chiến-hạm Việt-Nam được lệnh tác-chiến, tiêu-diệt tàu địch.
Ðối đầu tại chỗ với 11 tàu của địch, đằng sau là nhiều hạm-đội với 300,000 quân có phản-lực cơ và hoả-tiển đủ loại. HQVN chỉ có đơn độc 4 chiếc tầu:
- Khu-trục-hạm Trần-Khánh-Dư HQ4
- 2 Tuần-dương-hạm Trần-Bình-Trọng HQ5, Lý-Thường-Kiệt HQ16
- Hộ-Tống-Hạm Nhựt-Tảo HQ10
Vì nhu-cầu tuần-dương, khả-năng HQVN đã tận, chỉ gửi ra Hoàng-Sa được các chiến-hạm như vậy mà thôi. Nếu đồng-bạn có thương nhau cứu-ứng, cũng phải hải-hành một vài ngày mới tới được chiến-trường. Không-quân với các F5 đã nói là không bay được ra Hoàng-Sa. Với ý-thức rõ rệt là không có yểm trợ. Chúng tôi tham-chiến!
Trận chiến diễn ra từ 10 giờ 25 đến 11giờ 00. Khi HQ10 tác-xạ lên đảo thì HQ4, HQ5 và HQ16 đồng loạt khai-hoả vào tàu địch. Trên HQ4, với hai máy hơn 6000 mã-lực, tất cả hải-pháo và đại-liên nhả đạn tối đa, 2 máy tiến hết tốc-lực.
- Hải-pháo của tất cả các chiến-hạm tham-chiến đều thuộc loại bắn nhanh. HQ4 khai-hoả trực-diện vào địch chỉ cách 1600 yards, nghiã là trong tầm đạn một cây súng tay. Các trái đạn đủ loại trực-xạ trúng ngay tàu địch.
Trong 5, 6 phút đầu tiên giao-chiến, số phận sống hay chết của các đơn-vị tham-chiến được quyết-định ngay. Tầu địch chìm, tàu ta chìm. Hai Kronstad của địch và HQ.10 của ta bị loại ngay khỏi vòng chiến trong giai-đoạn ngắn ngủi này.
- Với 20 gút của chiến-hạm ta + 25 gút của địch hai đoàn tàu rờì xa nhau với vận-tốc 45gút, bàng vận tốc xe hơi trên xa-lộ 60mile/hr hay 85 km/ giờ. Trong khoảng cách 6 dậm hay 8,9 cây số khoảng cách, sự tác-xạ oó hiệu-quả rất kém ví tầu địch quá nhỏ bè và thành tàu rất sát mặt nước, chỉ chứng 2 mét mà thôi.
- Cuộc chiến Hoàng-Sa là một trận hải-chiến đặc-biệt. Trong thế Hỗn-chiến trên biển như vậy, hai đoàn tàu Việt Hoa quấn lấy nhau, vận-chuyển qua lại, và chuyện đương-nhiên đã xảy ra: Một trái đạn 127 ly của HQ5 đã vô-tình trúng vào HQ16. Phân-đoàn 2 gồm HQ4, HQ5 chỉ may mắn hơn Phân-đoàn 1 gồm HQ16 và HQ10 mà thôi. Nếu chiến-hạm chúng tôi HQ4, HQ5 có lãnh đạn của nhau cũng là chuyện thường-tình. Friendly Fire trong Hải-chiến Hoàng-Sa không phải như trận chiến Hoa-Kỳ trong vùng Vịnh Ba-tư, nghiã là HQ/VN đành cam chấp-nhận rủi ro, không thể tránh được. Sự kiện này chứng tỏ rằng HQ/VNCH không sợ cái chết, bám chặt vào địch mà bắn. Trung-Cộng có biết, tất phải kinh-hoảng vì trong tình-thế ngặt nghèo nào, người Việt chúng ta cũng đánh, nhất là khi giặc đã vào nhà, chắc Quý-vị đã từng nghe chuyện các anh-hùng quân-đội ta nói pháo-binh cứ bắn ngay lên đầu họ để giết quân thù và cũng để quân bạn tiến lên. Hoàng-Sa cũng trường-hợp như vậy mà thôi.
Kế-hoạch của Hải-đội Việt-Nam là “tốc chiến để tốc thắng” trước khi địch kịp tăng-cường phản công. Sau nửa tiếng đồng-hồ trao đổi hoả-lực, hai hải đội của ta và địch, tàu còn và tàu mất xa dần nhau, Quả đúng như dự đoán, chúng tôi thấy 4 lượng sóng trắng xoá nơi hướng Ðông Bắc, 4 tàu Phi-tiễn-Ðĩnh của địch đang phóng tới tăng-cường lực-lượng cho bọn xâm-lăng.
Ngày hôm sau lực-lượng trú-phòng của ta bị tràn ngập và toàn thể quần-đảo Hoàng-Sa bị Trung-Cộng chiếm đóng.
Kính thưa quý-vị,
Như toàn-thể đồng-bào con dân đất nước Việt-Nam, Hải-Quân VNCH chúng ta thương yêu và bảo-vệ Tổ-Quốc. Nhưng cần nói thêm rằng người lính thủy, hơn ai hết, tin tưởng rằng Biển Ðông là biển mẹ và Hoàng-Sa cũng như Trường-Sa thực-sự thuộc lãnh-thổ nước ta.
Thiển nghĩ rằng thua được là lẽ thường của nhà binh. Chiến-hạm còn, thủy-thủ-đoàn còn. Hạm-Trưởng cũng như Sĩ-Quan và Ðoàn-Viện HQ4, HQ5, HQ16 từ Hoàng-Sa trở về vẫn còn sống đến ngày nay
Ðối với chuyện kiếm-hiệp Trung-Hoa, Quân-tử trả thù mười năm chưa muộn.
Ðối với dân tộc Việt-Nam, chúng ta nhẫn-nại như truyền-thống của tiền-nhân, nghĩ kế mà rửa hận
Mở những trang sử, ta thấy Bách-Việt thua liên-miên trước Trung-Quốc. Thua trận Sông Hoài, mất Trường-Giang, đế-quốc Nam-Việt tan rã, toàn cõi Giao-Châu bị đô-hộ. Người Tàu chắc cũng tưởng rằng Lạc-Việt và Giao-Chỉ đã diệt-vong. Nhưng sau ngàn năm, dù 99 chi tộc Việt khác đã bị xoá tên, Lạc-Việt chúng ta vẫn sống, nhờ mãi mãi ghi nhớ mối thù ngàn năm mà lấy lại được độc-lập và tồn-tại đến nay.
Khảo-cổ cho biết rằng trong nhóm Bách-Việt, dân Lạc-Việt chúng ta là giống dân giỏi nhất về hàng-hải. Các khoa-học-gia tìm ra rằng người Việt đã độc bá hai đại-dương Thái-Bình và Ấn-Ðộ suốt nhiều ngàn năm trước Công-nguyên. Nhiều chứng-tích hải-thương của Lạc-Việt còn ghi dấu ở Mỹ-Châu, ở Tây-Bá Lợi-Á, ở Úc-Châu, ở Hồng-Hải, ở Mã-đảo và mũi Hảo-Vọng cực Nam Phi-Châu.
Tuy vậy, địa-bàn sinh-hoạt rộng lớn từ Ðộng-Ðình-Hồ vùng Trường-Giang, từ lưu-vực sông Hoài, những người Bách-Việt chúng ta 4, 5 ngàn năm trước đã bị một giống dân hoàn toàn xa lạ với Biển Ðông, từ trung-tâm Á-châu tràn sang xâm-chiếm. Quân xâm-lăng tự xưng là Trung-Quốc, đả đẩy lùi tiền-nhân Việt-tộc chúng ta về sông Hồng, sông Mã, sông Cửu-Long, Tất cả các hải-đảo Ðài-Loan, Hải-Nam vĩnh-viễn trong tay kẻ thù. Ðất đai đã mất gần hết, biển cũng thu nhỏ lại, chỉ còn một chút Biển Ðông; vậy mà kẻ thù cũng vẫn không tha. Ngày nay, Trung-Cộng đã vẽ lại hải-phận lịch-sử của chúng lấn vào vịnh Bắc-Việt, chiếm sát biển Trung Việt, chiếm-hạm chúng tuần tiễu cả cả khu-vực giữa Côn-Sơn/ Trường-Sa ngang-nhiên như trong nội-hải, như đi tản bộ trong vườn…
Trong khói mù của tuyên-truyền phun nọc độc toả ra khắp thế-giới, Trung-Cộng tuyên-truyền thật lố bịch như Hoàng-Sa vẫn do chúng trấn đóng từ ngàn năm. Cho đến sáng ngày 19/1/74 vì VN dại dột mang quân từ Ðà-Nẵng ra đổ-bộ lên đảo nên đã bị dân quân đánh cá Trung-Hoa đánh cho tan-tác. Anh-hùng Tàu đỏ trèo lên chiến-hạm ta, ném lựu đạn vào lỗ châu mai để loại Khu-trục-hạm, Tuần-Dương hạm của ta ra khỏi vòng chiến.
Quý-vị có thể hỏi chúng tôi học được gì sau biến-cố này?
Như trên chúng tôi đã thưa “Hoàng-Sa phải đánh”. Cho dù đã thua trận, đã mất cả quần-đảo ông cha để lại, chúng ta cũng vẫn tự hỏi HQVN nói riêng và Quốc-gia Việt-Nam nói riêng : Học được gì sau biến-cố Hoàng-Sa. Nhóm Hoàng-Sa chúng tôi không suy-luận được nhiều chuyện cao-siêu nhưng vì là Hải-Quân, là hậu-duệ Ðức Thánh Trần nên chúng tôi xin đọc lại 3 câu nói trăn trối của Ngài trước khi mất vào năm Canh-Tý, tức năm 1300 dương-lịch. Những câu chúng tôi đã nằm lòng như sau:
- Kẻ kia cậy có trường trận. Ta chẳng sợ vì sở-trường của ta là dùng đoản-binh.
- Nếu địch dùng cách dần dà, như tầm ăn lá dâu, thế mới khó trị.
- Ðánh giặc như đánh cờ, phải tuỳ cơ ứng biến, phải có kế sách.
- Giữ nước phải lập kế sao cho sâu rễ, bền gốc.
Tại Hoàng-Sa, bài học lại cay đắng vô cùng. Lần đầu tiên trong lịch-sử, chúng ta đã không theo lời dạy của tiền-nhân và kết-quả là gậy ta đã đập lưng ta. Trong khi Chúng áp-dụng sách-lược “tầm ăn dâu”. Trang-bị của Việt-Nam là các đồ ngoại-viện khác nào một thứ “trường-trận”, làm sao thắng với “đoản-binh” và thế “Tầm ăn dâu” của quân-thù . Ta không có kế-sách lâu dài, không khả-năng ứng-biến, cả đến trừ-bị cũng không có, mất đảo là mất luôn.
Nhiệm-vụ chính của chiến-hạm VN là tuần-dương và ngăn chặn Việt-Cộng xâm-nhập. Ai cũng biết rằng HQ.Trung-Cộng trên chân HQVN rất xa. Trong hải-chiến, chúng ta thật bất lợi. Không theo truyền-thống đoản-binh của ông cha. HQVN ngày ấy không có quyền lựa chọn. Không đánh không được nhưng nếu ham-chiến thì chỉ chết thêm. Sự hy-sinh của người lính HQVN thực-sự đã vừa đủ. Trong hoàn-cảnh bất đắc-dĩ hồi đó, ta không có cách gì khác hơn và vô-phương để lật ngược thế cờ.
Sợ gì mà không nói HQVN bắn trước. Giặc vào nhà, ta phải đẩy lui chúng. 24 năm đã qua, là người lính tham-chiến Hoàng-Sa, cá nhân chúng tôi nhận rằng:
Khu-trục-Hạm Trần-Khánh-Dư HQ.4 trong khi ngăn chặn địch chiếm đóng thêm hải-đảo vào ngày 18/ 1/ 1974 đã húc ngang hông tàu chiến Trung-Cộng. Dù ngoan cố đến mấy, khi thấy thượng-tầng kiến-trúc chiến-hạm bị lủng một lỗ lớn, chúng đành thụt lùi lại.
Sau khi lực-lượng đổ-bộ của ta không đủ khả-năng tái-chiến đảo Quang-Hoà, chiến-hạm chúng tôi buộc phải nổ súng trước, bất thần tiêu diệt địch. Dù biết rắng không có đủ khả-năng bảo-vệ quần-đảo, vậy phải làm sao đánh chìm chúng càng nhiều càng tốt.
.....

Trích từ Hqvnch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét